Chương trước
Chương sau
Vài ngày sau Phúc Đảm lại nhắc Nguyệt Hoa về chuyện đi ra ngoài tuần du, Nguyệt Hoa rất là hào hứng vội vàng cho người đi thu thập hành lý chuẩn bị khởi hành.
Nhưng Trịnh ma ma lại bảo với nàng: "Nguyên cơ người chỉ cho người đi thu thập hành lý vậy những chuyện khác thì người tính làm sao ạ!"
Nguyệt Hoa tâm tình đang vui vẻ nên mãi vẫn không hiểu vấn đề mà Trịnh ma ma muốn nói là gì, nàng mỉm cười lắc tay nói: "Tính làm gì nữa các ngươi chỉ cần đi thu thập hành lý chẳng phải đã được rồi sao, nếu ngươi còn lo lắng thì mời thêm thái y đi theo cùng là xong mọi chuyện không phải sao?"
Trịnh ma ma há hốc mồm trước cách sắp xếp của Nguyên cơ, bà biết ngay chủ tử nhà mình khi nghe nói được đi ra ngoài là quên ngay mọi thứ, bà thở dài nhắc nhở: "Nguyên cơ nô tì nói không phải là chuyện đó, mà ý nô tì muốn nói là chuyện khác, nếu người đi rồi ai quản cái phủ này."
Nguyệt Hoa đang cười cũng phải cứng lại, nàng nghiêng đầu nói: "Ta đi rồi ai quản nhỉ?"
Nguyệt Hoa đưa tay đánh trán mình một cái rồi tự trách nói: "Ây, ta quên bén đi chuyện này, không bằng chúng ta đi hỏi Ông hoàng đi."
Trịnh ma ma đứng yên một bên lên tiếng: "Nguyên cơ người không cần đi hỏi Ông hoàng đâu, lúc nãy trước khi đi ông hoàng có căn dặn tự người giải quyết rồi ạ!"
Nguyệt Hoa ngớ người nhìn bà, nàng buồn bực đi tới đi lui trong phòng thầm suy nghĩ: Phúc Đảm đúng thật là quá đáng dám đưa củ khoai lang nóng vào tay nàng. Bây giờ phải làm sao cho thật thỏa đáng, tìm ai mới thích hợp trông coi cái phủ này đây ta.
Sau một lúc Nguyệt Hoa vỗ tay lên tiếng: "Có rồi khỏi cần tìm nữa, ngươi cho người đưa hết sự vụ trong phủ cho ba người là Trần Thị, Ngô Thị cùng ừ... Lê Thị đi thay ta toàn quyền giải quyết hết toàn bộ sự vụ trong lúc ta cùng ông hoàng vắng mặt."
Trịnh ma ma nghe xong bà cúi đầu: "Dạ."
Nguyệt Hoa nhìn thấy bà lui ra ngoài tâm trạng cũng bình ổn không ít, nàng còn lo sợ ma ma sẽ không đồng ý cách làm sơ sài của mình nữa chứ, mà Nguyệt Hoa cũng đành chịu thôi nói về độ thâm niên có Trần Thị cùng Ngô Thị nói đến chuyện hoà ái dễ hòa đồng cùng người khác thì có Lê Thị, chọn ba người đó chắc chắn sẽ không ai có ý kiến gì với nàng.
Bỏ qua mấy chuyện rắc rối Nguyệt Hoa tâm tình hào hứng bắt đầu tiếp tục cho người đi dọn hành lý.
Thời gian trôi qua chẳng mấy chốc đến ngày khởi hành, tất cả nữ nhân trong phủ Tứ hoàng tử đều đi ra tiễn bước ông hoàng.
Nhưng những nữ nhân ở đây không ai có được sắc mặt đẹp vui mừng hớn hở để tiễn Nguyệt Hoa, thử nghĩ ông hoàng đi tuần cũng dẫn theo chính thê chuyện khoa trương như thế các nàng sắc mặt có thể đẹp mới là lạ.
Lại nhớ đến dĩ vãng nô tài thị nữ đều đứng hai bên chờ các nàng rời đi, lại quay về thực tại các nàng cũng đang làm việc tương tự tâm tình không khỏi rơi xuống đáy vực.
Đại đa số nữ nhân có mặt ở đây đều là sắc mặt mày xám trắng nhưng cũng không bao gồm tất cả tỉ như Trần Thị cùng Lê Thị, hai nàng ta từ đầu cho tới cuối sắc mặt vẫn luôn tỏ ra vẻ dửng dưng không có gì buồn bực cùng uất hận.
Nguyệt Hoa tâm bình khí hoà cùng Phúc Đảm sánh bước đi ra ngoài bên cạnh còn có Phúc Dung cùng Phúc Yến.
Khi vừa nhìn thấy tâm tình của những nữ nhân này đã xấu giờ lại càng xấu hơn, bọn họ không có nghe nói đến ông hoàng còn dẫn theo đại hoàng tôn cùng tam hoàng tôn đi theo cùng ngài, chắc chắn là nguyên cơ giở trò quỷ để ngài ấy cho phép hai hoàng tôn đi cùng đúng là hạ lưu.
Phúc Đảm bế Phúc Dung cùng Phúc Yến lên xe ngựa trước rồi quay đầu căn dặn vài tiếng với những nữ nhân khác trong phủ rồi nhìn Nguyệt Hoa gật đầu, Nguyệt Hoa hiểu ý cũng thả lỏng người để hắn đỡ mình lên xe.
Những nữ nhân đưa tiễn nhìn thấy cảnh này tâm không khỏi khó chịu, vốn dĩ sắc mặt của các nàng đã khó coi bây giờ còn bắt đầu vặn vẹo, trong tâm không khỏi oán trách: Ông hoàng đang làm gì kia chứ, Nguyên cơ rõ ràng có tay có chân mà cần gì ngài ấy phải đỡ bà ấy lên.
Phúc Đảm nhảy lên ngựa quay đầu bảo: "Các nàng cũng trở vào bên trong hết đi, ta phải xuất phát."
Phúc Đảm cũng không chậm trễ phóng ngựa chạy đi trước.
Thường nói ăn không được trái nho ngọt thì có người sẽ nói trái nho chua, có người tâm địa nhỏ nhen cũng bắt đầu lầm bầm: "Có cái gì tốt hơn người, chỉ là đi ra ngoài thôi mà có gì phải đắc ý, chờ xem ở trên xe ngựa xóc nảy ăn cơm cũng chưa chắc ăn được ngon đâu. Hừ, đến lúc đó nàng ta có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc nữa là..."
Trần Thị liếc mắt nhìn cả đám không khỏi mỉm cười khinh bỉ: "Người cũng đã đi rồi đứng ở đây lầm bầm cái gì? Còn không mau đi vào trong."
Tất cả đều hoảng sợ cúi đầu xuống đi thẳng vào trong, chỉ có một mình Ngô Thị là đứng lại nhìn theo xe ngựa mà nở nụ cười: "Tiện nhân."
Trần Thị vừa nghe loáng thoáng cái gì đó rất lạ liền quay đầu lại hỏi Ngô Thị: "Mi đang nói ai đấy?"
Ngô Thị lại rất bình tĩnh đáp: "Nói ai cũng được không phải nói tỷ là được rồi, sao thế tỷ nghe cảm thấy khó chịu à!"
Trần Thị đưa tay ra chỉ vào mặt Ngô Thị: "Ngươi... Không biết xấu hổ."
Ngô Thị lại mỉm cười khoái chí: "Tỷ muốn nói gì cứ nói muội cũng chả thèm quan tâm", nàng ta nghênh ngang đi ngang qua mặt Trần Thị, không những vậy còn cố ý đụng một cái vào vai Trần Thị.
Trần Thị bị đụng té ngã ra đằng sau may mắn có Lê Thị kịp thời ta tay đỡ nàng đứng vững nếu không nàng đã bị ngã ngửa nằm trên mặt đất, Trần Thị tức giận muốn liều mạng với Ngô Thị nhưng đã bị Lê Thị ra tay ngăn cản.
Lê Thị nhìn theo bóng dáng của Ngô Thị lên tiếng: "Loại người khẩu phật tâm xà tỷ không cần phải ra tay làm gì đâu? Bẩn tay mình lắm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.