Chương trước
Chương sau
Xuân Nhi đi theo sau lưng Ngô Thị trở về Viện, trong lòng uất ức thay cho chủ tử nhà mình, bước lên nhỏ giọng nói: "Chủ tử Trần Chủ tử cũng ức hiếp người quá đi, rõ ràng người có ý tốt muốn thăm hỏi bà ta vậy mà bà ta lại cố ý làm bẽ mặt người, thật sự quá đáng không thể chịu nổi mà."
Ngô Thị nghiêm khắc nói: "Xuân Nhi im miệng lại, từ khi nào ngươi có quyền lên tiếng trách móc chủ tử như vậy hả, nếu còn muốn theo ta tốt nhất đừng nên nói ba cái từ vô nghĩa này, ngươi nghe rõ chưa."
Xuân Nhi lo sợ cúi thấp đầu đáp: "Dạ nô tì biết lỗi rồi ạ, nô tì sẽ không nói như vậy nữa, mong chủ tử tha lỗi cho nô tì". Ngô Thị liếc mắt nhìn nàng ta rồi quay đầu bước đi.
Phúc Thự vừa nhìn thấy mẫu thân trở về vui mừng chạy ra cửa đón: "Mẫu thân về rồi, Khuê Gia giật mình thức dậy không thấy mẫu thân nên khóc lóc ầm ĩ tìm người đâu, con trai vừa định ra cửa tìm người thì người đã trở về rồi."
Ngô Thị xoa đầu Phúc Thự rồi dẫn hắn đi vào bên trong, Ngô Thị rất mừng vì con trai hiểu chuyện, thân phận nàng là thị thiếp không thể mang đến tương lai vững chắc cho con trai, nhưng bằng vào việc Phúc Thự thông minh lại hiếu thuận rất được lòng ông hoàng, tương lai của hắn sau này cũng không cần nàng phải nhúng tay xen vào, chỉ cần hắn được ông hoàng sủng ái như vậy nàng đã rất yên tâm rồi.
Ngô Thị cúi đầu nhìn vào trong nôi, cúi người xuống bế lên con gái nhỏ bắt đầu dỗ dành nàng nín khóc, cách một chút lại nhìn Phúc Thự ngồi bên cạnh đang miệt mài đọc sách, nàng yêu thương xoa đầu khích lệ hắn.
Nguyệt Hoa gần trưa giật mình thức giấc, nàng rửa mặt chải đầu rồi sai người cho gọi Phúc Dung cùng Phúc Yến qua đây dùng bữa, bọn nhỏ học tập sáng giờ chắc cũng mệt mỏi đi, có thực mới vực được đạo, học hành chăm chỉ là tốt nhưng học nhiều quá để sinh bệnh trong người nữa lại khổ.
Phúc Dung cùng Phúc Yến vừa nghe bên ngoài mẫu thân cho người đến mang hai người bọn họ trở về Chính viện dùng bữa, vui mừng lập tức bỏ sách xuống nhanh chóng chạy nhanh ra ngoài, thầy dạy học của hai người vừa nhìn thấy đã đen mặt lại nói: "Không được ồn ào, không được lớn tiếng cười giỡn, không được đi nhanh chạy giỡn."
Phúc Dung đang chạy cũng phải dừng chân lại hỏi ông ta: "Thưa thầy, người còn cái gì căn dặn không ạ, bây giờ là giờ nghỉ rồi ạ!"
Thầy giáo không đáp lại ông chỉ thở dài phất tay cho Phúc Dung cùng Phúc Yến trở về Chính viện.
Phúc Dung biết mình nói chuyện thắng ông càng cười lớn nắm tay tam đệ chạy nhanh hơn trở về.
Vừa trở về hai người đã tự giác trèo lên ghế rửa mặt, rửa tay chuẩn bị dùng bữa. Nguyệt Hoa vừa thấy bọn nhỏ tự giác rất là vừa lòng, dùng đũa kẹp thức ăn cho bọn nhỏ ăn.
Phúc Dung cùng Phúc Yến hùng hổ ăn sạch mấy món mà mẫu thân kẹp qua cho mình, Nguyệt Hoa phì cười nói: "Ăn từ từ thôi, chậm một chút rồi nuốt tiếp làm như quỷ đói không bằng, không phải lúc sáng đã cho người mang điểm tâm qua đó cho hai đứa rồi sao?"
Phúc Dung vội vàng nói nuốt hết thức ăn trong miệng rồi mới lên tiếng: "Thưa mẫu thân lúc sáng con cùng Phúc Yến đến muộn không ăn được điểm tâm đã phải tập viết chữ rồi ạ, chịu đói đến bây giờ đã là khá lắm rồi đó, mẫu thân có kẹp bao nhiêu hai đứa con đều ăn được hết á."
Nguyệt Hoa nhíu mày nói: "Không ăn sáng là không tốt lắm đâu, các con phải xin phép thầy mình tạm nghỉ chứ, để bụng đói mà học viết chữ sẽ đẹp được chắc."
Phúc Dung lại buồn bực lắc đầu: "Không được đâu thầy khó lắm với lại phụ thân không cho phép xin nghỉ, đành chịu thôi nhịn đói một hai buổi chắc không sao đâu ạ!"
Nguyệt Hoa xót con trai lại dùng đũa kẹp thêm vài đũa cho Phúc Dung cùng Phúc Yến dùng, cách học của hoàng tử hoàng tôn trong hoàng gia đúng là áp bức mà, khắc nghiệt không thể chịu được gặp nàng chắc đã cuốn gói bỏ trốn từ lâu rồi ấy chứ.
May mắn hoàng thượng còn chưa chính thức mở quốc tự giám hay học tập phòng con em tông tộc chỉ là ở tại phủ đệ tự mình học tập, nếu như ngài mở mấy cái đó Nguyệt Hoa không biết phải lo lắng cho Phúc Dung cùng Phúc Yến cỡ nào nữa.
Nguyệt Hoa không biết ý nghĩ của nàng bây giờ lại ứng nghiệm vào ba năm sau, hoàng thượng lúc đó thật sự mở rộng việc học tập của con em tông tộc, ngài đã cho thành lập nơi dạy các hoàng tử được gọi là Tập Thiện Đường.
Nhiều lần Nguyệt Hoa thấy Phúc Dung cùng Phúc Yến trở về là nằm liệt trên giường không động đậy được, nàng đau lòng nghĩ cách xin cáo bệnh cho bọn nhỏ.
Nguyệt Hoa cũng không biết có phải là hoàng thượng đi guốc vào trong bụng nàng hay không, mà lại biết hết suy nghĩ của nàng, chưa đợi Nguyệt Hoa ra tay ông đã ra lệnh cho người đưa ra luật: "Các công tử, công tôn đi học, người nào cáo bệnh thì giao cho các quan ở Tôn Nhân Phủ lại xem xét, nếu ai giả bệnh và nghỉ học không duyên cớ thì sẽ giảm lộc bổng trong năm để trách phạt người lười biếng."
Nguyệt Hoa mắt lạnh nhìn điều luật không thốt lên được thành lời, đành phải yên lặng châm một nén nhang cầu phúc cho hai đứa vào Tập Thiện Đường bình an quay trở về, đừng gục ngã giữa đường mà mất mặt, mẫu thân đã cố gắng hết sức rồi chỉ trách ông của mấy đứa quá cao tay mẫu thân đây đấu không lại.
Trở lại lúc này đây Nguyệt Hoa chỉ biết gấp những món ăn ngon nhất cho Phúc Dung cùng Phúc Yến, còn sai người nấu thêm một ít huyết yến đợi khi hai vị hoàng tôn nghỉ ngơi lại mang cho hai người tẩm bổ.
Nguyệt Hoa cũng âm thầm oán trách xã hội phong kiến vạn ác, chỉ là một đứa trẻ cũng không tha, Nguyệt Hoa lại nhớ tới thời hiện đại không khỏi cảm thán, học sinh thời hiện đại còn khỏe chán đến thời này đi rồi mới biết khổ nè, một tuần không có nghỉ ngơi gì đâu, học cả tháng mới nghỉ được vài ngày nghỉ tắm gội.
Trả bài không được thì bắt chép sách nhiều đến mức cả một buổi tối mới chép xong mà đem nộp, khổ không đường nào có thể diễn tả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.