Nguyệt Hoa ngừng tay đang đàn của mình lại, trừng mắt oán trách nhìn Phúc Dung. Phúc Dung bĩu môi chê thẳng mẫu thân mình: "Mẫu thân người vừa đàn vừa hát nghe tệ lắm, cứ như oán phụ chờ trượng phu mình trở về vậy, làm con lạnh sởn cả gai ốc", Phúc Dung còn khoa trương run rẩy lên một cái. Nguyệt Hoa tự nhiên có chút hối hận lúc trước quyết định sinh ra cái tên tiểu tử này ghê gớm, từ khi sinh Phúc Dung ra đời tiểu tử thối này chuyên gia phá hỏng tâm tình tốt của nàng, biết trước sinh ra trứng vịt còn tốt hơn. Phúc Dung nhìn thấy sắc mặt mẫu thân đen lại, tự động ánh mắt nhìn sang hướng khác, suy nghĩ cách làm mẫu thân nguôi giận. Phúc Dung dùng chân trái đá vào chân phải của Phúc Yến, mong tam đệ giúp hắn giải vây. Phúc Yến đang cúi đầu ăn uống hăng say bị đại ca đá vào chân giật mình ngước mắt nhìn lên, miệng căng phồng lên tiếng: "Mẫu thân ăn ngon." Nguyệt Hoa run rẩy khoé miệng nhìn Phúc Yến ăn điểm tâm đến độ miệng căng phồng đáng yêu, đưa tay ra bẹo má hắn, Phúc Yến ngốc nghếch nhe răng cười hề hề nhìn nàng. Nguyệt Hoa không khỏi cảm thán xem Phúc Yến đáng yêu biết là bao nhiêu, còn nhìn lại cái tên nhóc Phúc Dung, hắn nhàn nhã uống trà của mình bộ dáng y chang Phúc Đảm làm Nguyệt Hoa khó thở. Nàng ôm tim mình chỉ tay về phía hắn: "Ngươi, tên tiểu tử chết bầm muốn bị đánh chứ gì, chọc giận ta rồi lấy đệ đệ mình ra làm tấm mộc hả?" Phúc Dung vừa thấy đại sự không ổn nhảy xuống đất chạy trốn. Nàng xắn tay áo lên dí theo Phúc Dung mở miệng mắng: "Đứng lại đó muốn chạy đi đâu, tên nhóc thối xem hôm nay mẫu thân có đánh chết ngươi không thì bảo, các ngươi mau giữ Phúc Dung lại cho ta", Trịnh ma ma cùng Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh banh khuôn mặt gắt gao chặn đường Phúc Dung lại. Phúc Dung ỷ vào thân thể nhỏ bé cúi người tránh thoát, vừa mới bước ra khỏi cửa đã đụng phải một người, tiểu Phúc Dung ngã nhào đặt mông ngồi xuống đất hai tay ôm trán mắng: "Tên nào không có mắt dám chắn đường ta hả?" Người bị Phúc Dung đâm vào lạnh lùng đáp: "Con nói ai không có mắt." Phúc Dung vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai mình, bất chấp cả đau đớn trên trán bò dậy nghiêm trang cúi đầu cung kính nói: "Phúc Dung kính chào Phụ thân ạ!" Phúc Đảm cong môi cười, một tay xách cổ áo hắn đi vào lại bên trong, Nguyễn Hoa vừa đi ra cửa nhìn thấy Phúc Đảm đã trở về vội vàng lùi lại phía sau, quay đầu trở lại bên trong phòng. Nàng sửa sang lại quần áo một lần nữa cho chỉnh chu, bước lại chỗ Phúc Yến cúi người ôm lấy Phúc Yến để lên trên chân mình, mỉm cười giả vờ như nãy giờ chưa đi ra khỏi phòng. Nàng tưởng làm như vậy sẽ lừa gạt được Phúc Đảm, nhưng Nguyệt Hoa không biết Phúc Đảm đã nhìn thấy nàng đuổi theo sau lưng Phúc Dung ngay từ đầu rồi. Phúc Đảm vừa vào phòng đã nhìn thấy Nguyệt Hoa ôm lấy Phúc Yến mỉm cười từ ái còn đút điểm tâm cho Phúc Yến ăn nữa, một bộ mẫu từ tử hiếu bộ dáng làm hắn: "..." Phúc Dung cũng giống Phụ thân mình: "..." Xem mà cay đôi mắt, thật sự là chịu không nổi bộ dáng này của nàng (mẫu thân) mà, đây đều là tiếng nói chung của Phụ tử hai người. Nguyệt Hoa lại giả vờ không hay biết, ngước mắt lên giật mình nói: "Chàng đã về rồi sao, còn mang Phúc Dung qua đây nữa hả?" Nguyệt Hoa diễn xuất một bộ mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng không bị vấp... Phúc Đảm, Phúc Dung: "..." Phúc Yến còn ngây thơ đưa bánh cho Phụ thân nói: "Phụ thân ăn ngon.'' Phúc Đảm lại tiếp tục: "..." Phúc Đảm mất luôn cả hứng muốn trừng phạt Phúc Dung, hắn buông tay thả Phúc Dung xuống. Phúc Dung hoàn hảo tiếp đất phủi bụi trên áo đi lại chỗ Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa chớp mắt mỉm cười nhìn hắn, Phúc Dung thè lưỡi làm mặt quỷ với nàng. Phúc Đảm biết rõ hai mẫu tử này lại làm trò quỷ hắn không thèm chấp nhất với hai người, ngồi xuống kế bên cạnh Nguyệt Hoa cầm tách trà lên uống. Mấy năm nay Phúc Đảm thoát ra khỏi thiếu niên bốc đồng thiếu tự nhiên, bây giờ hắn lột xác nghiêm túc có vẻ trầm ổn hơn trước kia rất nhiều. Nhìn hắn bây giờ Nguyệt Hoa có chút ưu thương, Phúc Đảm trước kia nàng còn dám trêu chọc nhiều khi nhìn hắn xù lông nhưng nàng cảm thấy rất vui, còn bây giờ nhìn cái bản mặt lạnh của hắn nàng tự động im miệng không dám đá động nhiều tới hắn, sợ chọc hắn ghi thù tối đến sẽ trả thù nàng, bộ xương già của nàng không chịu nổi nha. Phúc Đảm đặt tách trà xuống hỏi: "Nàng nãy giờ làm gì?" Nguyệt Hoa mở to mắt nói dối: "Thần thiếp giữ Phúc Yến nha." Phúc Đảm gật đầu nhìn xuống Phúc Yến lại hỏi: "Phúc Yến có thật không?" Phúc Yến muốn nói thật nhưng bị đại ca kéo góc áo, chớp mắt ngu ngơ đáp: "Dạ." Phúc Đảm không bắt được cái đuôi của Nguyệt Hoa hắn có chút không cam lòng, trừng mắt nhìn Phúc Dung một cái. Phúc Dung hoảng sợ ôm tay mẫu thân mình, Nguyệt Hoa lại thở dài nói: "Chàng làm gì trừng mắt Phúc Dung, chàng cũng đói bụng đi Thần thiếp sai người truyền thiện lên cho chàng dùng bữa nha." Phúc Đảm: "Ân", một tiếng Nguyệt Hoa mới an tâm sai người truyền thiện. Tối đến Phúc Đảm gọi người đến tống khứ hai đứa nhỏ về phòng mình, Nguyệt Hoa biết sự tình không ổn, vội vàng tìm cớ muốn chạy trốn nhưng nàng lại không nhanh được bằng hắn, chưa đi được bao xa đã bị hắn giữ lại. Nguyệt Hoa khóc nức nở khi bị hắn kéo lên giường, rèm giường hạ xuống cảnh sắc bên trong đều bị che phủ hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]