Từ sau ngày ngày tang sự của Hoàng Thái hậu, Phạm Thị trở về ngã bệnh nằm trên giường đã hơn một tháng. Vốn dĩ sau khi sinh tam hoàng tôn thân thể nàng ta thường hay suy yếu, ngày nào cũng phải uống thuốc thay trà mà sống qua ngày, nhưng do tang sự nàng ta quỳ suốt ba ngày ba đêm thân thể đã yếu đuối giờ lại càng yếu đuối hơn, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi nàng ta bay đi. Phạm Thị nằm trên giường nhìn bà vú ôm Tam Hoàng tôn lại chỗ nàng, thân thể nàng hôm nay cũng đã thuyên giảm mấy phần, nàng ngồi dậy tựa lưng ở thành giường, đưa tay ôm hài tử mỉm cười chơi với nó, nhưng chưa được bao lâu tam hoàng tôn đã khóc lên: Oa oa oa..." Phạm Thị nhìn thấy tam hoàng tôn vừa gần mình đã khóc, trong lòng ấm ức lại cảm thấy tủi phận, nàng buông tam hoàng tôn ra trả lại cho bà vú: "Khóc, khóc tối ngày chỉ biết khóc, tại ngươi mà ta mới thành ra như vầy ngươi còn khóc cái gì, câm miệng lại cho ta, khụ khụ", nàng vừa mắng vừa ôm ngực ho khù khụ. Tam hoàng tôn bị mắng càng khóc lớn tiếng, bà vú ôm tam hoàng tôn mà tâm đau, nhẹ nhàng dỗ dành tam hoàng tôn nín khóc, lại từ tốn nói với Phạm Thị: "Phạm chủ tử xin người bớt giận, tam hoàng tôn còn nhỏ người mắng ngài ấy, ngài ấy cũng sẽ không hiểu ngài nói cái gì, xin người đừng tức giận mà tổn hại thân mình." Phạm Thị ôm ngực mình trừng mắt nhìn bà ta: "Câm miệng của ngươi lại, mau dỗ nó nín cho ta nghe nó khóc mà đau hết cả đầu, đi qua bên kia dỗ nó nín khóc mau lên." Phỉ Thúy vừa đi vào đã thấy tam hoàng tôn khóc nức nở, nàng hơi mỉm cười sau đó nghiêm mặt bưng bát thuốc đi lại chỗ Phạm Thị: "Chủ tử thuốc đã sắc xong rồi, người mau uống đi nha." Phạm Thị nhìn bát thuốc không nghĩ nhiều cầm lên uống cạn, cầm khăn tay lau miệng, nàng dù gì cũng không sống được bao lâu, uống hay uống thì có khác biệt gì. Nhưng nàng không cam tâm lòng tại sao nàng phải nhận kết quả này, nàng đã làm sai chuyện gì mà ngay cả ông trời cũng không đứng về phía nàng, các người muốn nhìn thấy ta chết, hừ đừng có mơ ta có chết ta cũng lôi các ngươi theo cùng. Nàng phất tay cho Phỉ Thúy cùng bà vú lui ra ngoài, nàng nhìn bọn họ lui ra ngoài hết, bước xuống giường đi hướng trong bóng tối nói: "Chuyện ta sai ngươi đi làm, ngươi đã làm tới đâu rồi." Trong góc phòng chỗ tối nhất xuất hiện một bóng người, người nọ quỳ xuống nói :"Dạ thưa chủ tử, nô tì đã làm theo lời chủ tử căn dặn, mua chuộc người bên thiện phòng của bên chính viện, bỏ nấm dại vào trong thức ăn của đại hoàng tôn ăn rồi ạ, nhưng..." Phạm Thị nhíu mày nhìn nàng ta: "Nhưng nhị cái gì, ngươi mau nói rõ cho ta biết.'' Cung nữ cúi đầu đáp: "Dạ thưa chủ tử, bên chính viện canh phòng nghiêm ngặt đặc biệt là đồ ăn của Nguyên cơ cùng đại hoàng tôn, bọn nô tì muốn ra tay cũng khó mà làm được ạ!" Phạm Thị cầm lấy tách trà ném vào người nàng ta mắng: "Vô dụng, canh phòng nghiêm ngặt các ngươi không biết lén lút bỏ vào à, các ngươi vô dụng như vậy ta còn cần các ngươi làm gì, hả?" "Chủ tử bớt giận, chủ tử bớt giận", cung nữ kia hoảng sợ vội vàng đập đầu xuống đất van xin, Phạm Thị bước lại gần nàng ta từ trên cao nhìn xuống nói: "Ba ngày, trong vòng ba ngày nếu như ta không nghe được kết quả gì... hư ngươi cùng người nhà của ngươi tự mình lo liệu đi." Cung nữ ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của Phạm Thị, nàng ta vội ôm chân Phạm Thị khóc lóc cầu xin: "Chủ tử, ngài muốn trách muốn phạt gì nô tì cũng chấp nhận hết, xin chủ tử nói với đại nhân tha cho tiểu đệ nô tì đi, tiểu đệ nô tì mới 15 tuổi nó không biết cái gì hết, chủ tử tha cho nó đi." Phạm Thị ngồi xuống đối diện nàng ta, đưa tay vén tóc nàng ta lên ôn nhu nói: "Nếu ngươi không muốn đệ đệ ngươi gặp chuyện gì bất trắc, vậy ngươi biết mình nên làm gì rồi." Phạm Thị nắm tóc nàng ta nâng lên cao nói: "Ta không thích nghe từ nếu, một là sống hai là chết nghe rõ chưa, cút ra ngoài cho ta", nàng ta đẩy mạnh cung nữ kia ra ngoài. Cung nữ bị Phạm Thị đẩy ngã, hoảng hốt nhìn Phạm Thị sau đó lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt mình, vội vàng bò dậy chạy ra ngoài. Nàng ta chính là cung nữ Như Hương, từ sau cái ngày bị Phạm Thị phạt quỳ ở phật đường, nàng ta bị đưa đi đến Chính viện làm Thị nữ chạy chân cho người ở bên đó, nàng cứ tưởng bản thân mình đã thoát khỏi nơi địa ngục đó rồi, nhưng không nàng ta vẫn không thoát khỏi được ma chưởng của Phạm Thị. Tiểu Đệ cùng người nhà của nàng điều bị Phạm Thị bắt giữ, Phạm Thị lấy bọn họ ra uy hiếp nàng ta, nàng không muốn nhìn thấy người nhà chết thì phải làm theo lời Phạm Thị sai khiến, trở thành tử sĩ của Phạm Thị. Như Hương biết rõ bản thân mình sẽ chết nhưng nàng không muốn đệ đệ cùng chung số phận với nàng, nàng đau khổ trở về Chính viện, cố gắng tìm cách để hạ độc đại hoàng tôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]