Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Nguyệt Hoa không biết ngủ bao lâu đã bị Phúc Đảm đánh thức.
Rửa mặt xong, dùng qua đồ ăn sáng, lại cấp Phúc Dung uy quá sữa, cũng cho hắn thay trang phục tã lót, nàng liền đem hài tử giao cho Trịnh ma ma, đi theo phía sau Phúc Đảm hướng Điện Khôn Đức đại môn chỗ đi đến.
Phúc Đảm dìu Nguyệt Hoa lên kiệu trước lại mang Phúc Dung giao cho nàng, cuối cùng hắn mới đi qua kiệu khác ngồi, Lê Tức nhìn thấy ông hoàng đã lên kiệu mới lên tiếng: "Khởi hành đến Điện Khôn Đức".
Lê Tức vừa nói xong kiệu phu mới khởi hành xuất phát, Nguyệt Hoa ôm Phúc Dung lo lắng không yên, không biết khi đến nơi nàng phải đáp trả Hoàng hậu như thế nào, ngược lại với Nguyệt Hoa lo lắng Phúc Dung ngơ ngác không hiểu chuyện gì?
Phúc Dung nằm trong lòng nàng lại nhìn thấy vòng cổ mẫu thân đang đeo thật đẹp đưa tay muốn bắt lấy.
Nguyệt Hoa bị hắn phiền đến quên luôn cả việc lo lắng lúc nãy, nàng mỉm cười trêu đùa cùng hắn .
Đến Điện Khôn Đức, Phúc Đảm bước xuống trước đi lại dẫn Nguyệt Hoa xuống kiệu, mỉm cười nắm tay nàng đi vào tẩm cung, gần đến sảnh đường hắn buông tay Nguyệt Hoa ra, bước lên trước một bước đi vào, Nguyệt Hoa cũng ăn ý chậm lại một nhịp theo sau hắn vào trong.
Hoàng hậu biết tin ông hoàng tứ cùng tứ Nguyên cơ đã đến, chờ sẵn ở chính đường, đợi Phúc Đảm cùng Nguyệt Hoa thỉnh an bà xong, bà mỉm cười nói: "Ban toạ."
Phúc Đảm hào phóng ngồi lên ghế trước, tới đó là Nguyệt Hoa, Hoàng hậu nhìn hài tử trong lòng Nguyệt Hoa: "Đây là Phúc Dung đi, mau mang lại đây cho ta nhìn thử."
Nguyệt Hoa hơi khựng lại một nhịp, nàng ôm chặt lấy con mình lại, Phúc Đảm cũng nhìn thấy động tác của nàng, hắn đành đứng lên ôm hài tử trong lòng nàng mang lại cho Hoàng hậu nhìn mặt.
Hoàng hậu nhận lấy hài tử, hài hước ngước mắt nhìn Nguyệt Hoa, sau đó bà cúi đầu nhìn hài tử, Phúc Dung bây giờ đã ba tháng tuổi, mặt mày nảy nở hai má phiến hồng, vô cùng đáng yêu, đôi mắt trong vắt mở to nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu yêu thích đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, Nguyệt Hoa lo lắng đến muốn đứng lên, Phúc Đảm bên cạnh đã đưa tay ra giữ chặt nàng, hắn khẽ lắc đầu.
Không đợi Nguyệt Hoa có phản ứng, Hoàng hậu sau đó đã ngẩng đầu lên nói: "Hài tử rất đáng yêu, tứ Nguyên cơ sinh thật tốt.… Về sau con phải cố gắng nhiều hơn, tiếp tục vì ông hoàng khai chi tán diệp!"
Nguyệt Hoa cố nặn ra nụ cười gượng gạo nói: "Dạ, hoàng hậu quá khen."
Hoàng hậu trả hài tử lại cho Phúc Đảm, lấy danh nghĩa hoàng thượng muốn gặp mặt tiểu hoàng tôn đuổi khéo Phúc Đảm đi, Phúc Đảm ôm hài tử trước khi ra khỏi không quên liếc mắt nhìn Nguyệt Hoa một cái, Nguyệt Hoa hiểu ý hơi gật đầu.
Hoàng hậu lại cho cung nữ lui ra ngoài hết, Nguyệt Hoa thật sự không biết bà lại muốn làm gì?
Hoàng hậu uống một ngụm trà từ tốn nói: "Tứ Nguyên cơ có thành kiến với ta đi, từ lúc bước chân vào điện cứ liên tục đề phòng ta, có phải về chuyện bức tượng ngọc quan âm hay không?"
Nguyệt Hoa cúi đầu đáp: "Dạ, con dâu không dám nghi ngờ Hoàng hậu."
Hoàng hậu lại cười nói: "Vậy mà nói không nghi ngờ, con không còn xưng ta một tiếng là mẫu hậu, mà lại gọi là hoàng hậu nghe có phần xa lạ nhỉ?"
Nguyệt Hoa cúi đầu không đáp, hoàng hậu thấy Nguyệt Hoa không đáp trả lại mình cũng không giận, bà chống cằm nói: "Ta gọi con là Nguyệt Hoa đi, con biết lý do tại sao ta làm vậy hay không?"
Nguyệt Hoa đáp: "Dạ không biết ạ!"
Bà lắc đầu nói: "Ngay từ đầu ta không muốn hại con, hại con đối với ta cũng chẳng có ích lợi gì? Nhưng không, ta nhìn thấy con lại nhớ đến một người, con biết là ai không?"
Nguyệt Hoa không đáp, bà cười nói: "Là Trần Thị, Nhị Phi bên Điện Minh Trinh, ta cũng từng nghĩ con sẽ trở thành người giống như ta, nhưng không đằng này con lại làm ngược lại, khiến ta thật sự rất thất vọng, tại sao lại là ả ta, ta có gì không bằng ả, tại sao người nào cũng theo phe của ả."
Nguyệt Hoa đi lùi lại một bước, nàng không dám ngẩng đầu lên, hoàng hậu cười khổ: "Con nghĩ ta nhẫn tâm đến độ nhìn thấy con trai mình chết mà không thương tâm à, ta có thương tâm chứ nhưng ai hiểu cho ta đây, ta ngồi trên cái chức chính thê này thật sự rất mệt mỏi, chàng ấy từ lâu đã không còn hướng về phía ta nữa, ta biết chàng ấy bắt đầu xa lánh ta, bỏ mặt ta, ta làm tất cả những việc này đều là vì chàng ấy, vì ngôi vị này, vì cái vương triều này nhưng chàng ấy lại quên lãng ta, bỏ mình ta ở cái cung điện này ta không cam tâm, ta thật sự không cam tâm."
Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên nhìn hoàng hậu khóc nức nở, nàng không nhẫn tâm nhìn bà như vậy vội bước lên an ủi: "Hoàng hậu có lẽ ngài đã lầm rồi chăng theo con thấy hoàng thượng rất sủng ái người."
Hoàng hậu nước mắt chảy dài nhìn Nguyệt Hoa: "Không ta biết rõ hơn ai khác, từ lúc Phúc Cảnh bị đưa đi ta đã biết nó đã vô vị với ngôi vị này, khi Phúc Đảm sinh ra thân mang điềm lành ta dùng đủ mọi cách cướp nó đi, cũng vì chiều lòng hoàng thượng, trong tâm chàng ấy chỉ có một mình Nhị Phi ngay cả con ả ta, chàng ấy cũng phải suy tính trước, ta bắt Phúc Đảm đi, cố gắng cho nó được những thứ tốt nhất, để chàng ấy không quên được ta, mỗi lần nhìn thấy nó là nghĩ đến ta đầu tiên, Nguyệt Hoa con thấy ta có ngốc hay không?"
Nguyệt Hoa gật đầu, hoàng hậu cười nhưng so với khóc càng khó xem hơn, bà nói: "Nguyệt Hoa đừng như ta, ngu ngốc đến hết thuốc chữa, ta đưa tượng bạch ngọc, lại cho nha đầu Tiểu Hồng vào tẩm cung của con cũng chỉ muốn thử xem con sẽ vượt qua được hay không, đủ bản lĩnh để sống sót tiếp hay là chỉ dừng lại tới đây, con có quyền trách ta, ghét bỏ ta, ta cũng không trách con vì ta vốn dĩ nên bị như thế, ở cái địa vị này ta đã quá mệt mỏi, mệt mỏi đến thở không nổi nữa, ta chỉ muốn có ai đó nhớ đến ta, đến vị hoàng hậu đáng thương này phải sống như thế nào mà thôi!"
Nguyệt Hoa nhìn bà như vậy nàng cũng muốn rơi lệ, nhưng nàng cố kiềm nén lại không cho bản thân mình khóc, Hoàng hậu khóc đủ rồi bà lấy tay gạt lệ, sửa sang lại tóc mình ngồi trở lại nghiêm túc, cứ như lúc nãy người khóc không phải là bà vậy, bà mỉm cười nhìn Nguyệt Hoa: "Con còn ghét ta không?"
Nguyệt Hoa không lên tiếng chỉ im lặng nhìn bà, nàng cảm thấy thương hại bà hơn, hoàng hậu lắc đầu nói: "Thôi cũng trễ rồi con trở về tẩm cung của mình đi, khi nào rảnh mang đại hoàng tôn ghé qua thăm bà già này, ta mệt mỏi con quay về đi."
Nguyệt Hoa vâng lời bước đi, nàng do dự một chút quay đầu lại nói: "Con sẽ không dùng cách giống người, với con đứa nhỏ mới là quan trọng nhất, Phúc Đảm sau này có thay lòng với con cũng không quan trọng, Nguyệt Hoa còn Phúc Dung, con cũng không cần làm cái chức hoàng hậu hữu danh vô thực này để làm gì, làm một vị cung tần nhỏ bé cũng được lắm, an nhàn chờ đợi Phúc Dung lớn lên bình an như vậy Nguyệt Hoa đã cảm thấy vui vẻ mãn nguyện mà sống tiếp."
Hoàng hậu mỉm cười: "Bởi vậy ta mới nói con giống Nhị Phi, Nguyệt Hoa chỉ cần con nhớ rõ ngày hôm nay là được rồi, những chuyện khác tùy theo Phúc Đảm, ta chỉ nói tới đây thôi con trở về đi."
Nguyệt Hoa cúi đầu bái biệt bà, nàng lên kiệu quay trở về, Nguyệt Hoa thở dài nghĩ tội gì phải làm đến nước này, người đáng ghét nhất đôi khi lại là người đáng thương nhất, tranh đấu cuối cùng vẫn ra đi với hai bàn tay trắng như vậy có đáng không, Nguyệt Hoa không biết vì nàng chưa bao giờ đặt mình ở trong trường hợp đó, nàng thích sống an nhàn hơn, tranh đấu quá phiền phức, đợi khi Phúc Dung lớn lên, thành thân cưới tức phụ hiếu thuận nàng như vậy là được rồi, cần gì phải làm mấy chuyện dư thừa này.
Nguyệt Hoa không suy nghĩ chuyện hoàng hậu nữa nàng chuyên tâm chăm sóc Phúc Dung, nghĩ đến khi mình già rồi ngồi nhìn con cháu, bất giác nàng mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.