Chương trước
Chương sau
Phúc Đảm nhìn thử hài tử, cảm thấy hài tử bạch bạch béo béo, mặt xấu tí nhưng rất nặng, hắn hỏi Trịnh ma ma: "Hài tử nặng bao nhiêu?"
Trịnh ma ma mới nhớ bản thân vui mừng quá, quên nói cho ông hoàng biết trọng lượng của tiểu hoàng tôn, bà bèn cười nói: "Bẩm ông hoàng, bảy cân tám lượng, khỏe mạnh cường tráng tiểu hoàng tôn đâu."
Phúc Đảm vừa nghe vui mừng khôn xiết, hắn cười nói: "Vì hôm nay nguyên cơ sinh được hoàng tôn tử, Lê Tức xem thưởng."
Lê Tức cười tít mắt cung kính đáp: "Dạ."
Phúc Đảm càng xem càng vui, hài tử mới sinh cả người còn mệt mỏi, nằm trong tã lót bắt đầu lộn xộn, Phúc Đảm lại nghĩ hài tử thật là khỏe mạnh, đúng là con ta.
Hài tử bất đầu khó chịu oà một tiếng bật khóc, hắn cứng đờ đứng như tượng không biết phải làm sao?
Trịnh ma ma thấy cảnh này không đành lòng, bà bước lên nói: "Ông hoàng hay là giao cho nô tì ôm đi", Phúc Đảm làm sao chịu buông tay dễ dàng như vậy, hắn khó chịu nghiêng người đi một bên học cách dỗ dành hài tử.
Trịnh ma ma thấy như vậy cũng hơi khựng lại, bà liếc mắt nhìn Lê Tức, Lê Tức gãi mặt mình lắc đầu bước lên nói nhỏ: "Ông hoàng tiểu hoàng tôn mới sinh còn chưa uống sữa."
Ông hoàng như vậy thích tiểu hoàng tôn, tiểu hoàng tôn nếu là chịu đói, hắn nhất định sẽ đau lòng.
Quả nhiên, Phúc Đảm vừa nghe tiểu hoàng tôn đói bụng, hắn cho dù lại không tha, vẫn là gật đầu đồng ý.
Nhưng hắn không tha, lại nhìn hồng tã lót béo tiểu tử, sau đó lưu luyến mà đem hài tử giao cho Trịnh ma ma, nhìn bà ôm hồng tã lót, mang theo hai cái bà vú vào phòng cấp hài tử uy sữa.
Này đầu Trịnh ma ma đám người thân ảnh biến mất, hắn dự định trở về lại tiền viện, vừa mới đi không bao xa đã nghe thấy tiếng khóc: "Oa oa ..."
Phúc Đảm nhăn mặt trở lại hỏi: "Sao lại thế này?!"
Thúy Liễu chạy ra đáp: "Dạ, ông hoàng tiểu hoàng tôn không chịu uống sữa..."
Phúc Đảm mặt mày càng lạnh băng, hắn trầm giọng nói: "Bà vú đâu?"
Bà vú hốt hoảng ôm hài tử chạy ra giao lại cho Trịnh ma ma, rồi quỳ xuống giải thích: "Ông hoàng thứ tội, không phải tại nô tì, tiểu hoàng tôn.. ngài ấy không chịu uống sữa của nô tì", bà vú run rẩy nhìn hài tử đang khóc trong lòng Trịnh ma ma, rồi quỳ lạy ông hoàng.
Phúc Đảm lại không nghĩ như vậy, hắn lo lắng có người cố ý hại con hắn, muốn nổi trận lôi đình thì Trịnh ma ma bước ra nói một tiếng giúp bà vú: "Ông hoàng bớt giận, sự thật là do tiểu chủ tử không phải do bà vú."
Phúc Đảm bực mình nói: "Vậy phải làm sao, để cho đại hoàng tôn đói bụng à!"
Trịnh ma ma không biết đáp lại như thế nào, đúng lúc này Nguyệt Hoa nghe giọng hài tử khóc, nàng giật mình tỉnh giấc, dù mệt mỏi vẫn hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì con ta tại sao lại khóc?"
Ma ma đỡ đẻ còn ở trong phòng giúp đỡ Nguyệt Hoa ở cữ, bà bước lên nói: "Nô tì nghe bên ngoài nói...hình như, tiểu hoàng tôn không chịu uống sữa."
Nguyệt Hoa ngồi bật dậy bảo: "Không chịu uống sữa vậy làm sao được, các ngươi ra ngoài đó, đem hài tử vào đây cho ta đi, nhanh lên."
Đỡ đẻ ma ma: "Dạ" , bà nhanh chóng ra ngoài cửa.
Đỡ đẻ ma ma cúi thấp đầu nói với phúc Đảm: "Ông hoàng, nguyên cơ đã tỉnh, ngài ấy nghe tiếng khóc của tiểu hoàng tôn, lo lắng vô cùng, vội sai nô tì ra đây bẩm ngài một tiếng mang tiểu hoàng tôn vào trong ạ!"
Phúc Đảm nhìn hài tử khóc thút thít nằm ở trong lòng ma ma, rồi lại nghe thấy Nguyệt Hoa đã tỉnh, hắn khó xử không biết làm sao bây giờ.
Trịnh ma ma nghĩ tới cái gì, bèn bước ra đề nghị: "Không bằng cho nguyên cơ uy sữa xem sao, có chút trẻ con mới sinh không thích ăn sữa người khác, chỉ ăn sữa mẹ ruột."
Phúc Đảm nghĩ cũng đúng, hắn gật đầu cho bọn họ mang hài tử vào trong phòng, Nguyệt Hoa ngồi chờ sẵn bên trong, nàng đã sớm tưởng tự mình uy tiểu hoàng tôn.
Nàng tiếp nhận hài tử, tiểu gia hỏa này đầu nhỏ liền hướng nàng ngực củng tới củng lui, chút nào không giống bà vú uy hài tử lúc nãy, hắn né tránh bỏ qua một bên đầu nhỏ ghét bỏ bật khóc.
Nguyệt Hoa mỉm cười nhìn hài tử uống sữa trong ngực mình, Trịnh ma ma thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tiểu hoàng tôn cũng chịu uống sữa, nếu lại không uống các bà cũng không biết làm sao? Nghĩ đến khuôn mặt ông hoàng lúc nãy, bà không cấm rùng mình.
Ngoài phòng sinh, Phúc Đảm nghe tiểu hoàng tôn đã chịu uống sữa xong, khương mặt băng sương tựa như mơ ảo biến mất, hắn khóe miệng cong lên, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Sáng hôm sau, Phúc Đảm tâm tình khoan khoái đi thượng triều, vốn dĩ hắn còn nghỉ phép nhưng hôm nay lại phá lệ đi thượng triều sớm, chúng huynh đệ khó hiểu nhìn hắn chớp mắt, chúng đại thần và ngay cả hoàng thượng cũng khó hiểu nhìn hắn.
Vua Gia Long nhìn hắn ông nhướng mày đánh giá hắn, khoé miệng vi câu, mặt mày cũng nhu hòa rất nhiều, ông đánh giá một hồi đợi khi bãi triều mới hỏi: "Phúc Đảm, ta nhớ con còn nghỉ tắm gội mà, sao hôm nay lại đến đây thượng triều."
Phúc Đảm mặt mày hớn hở bước ra đáp: "Thưa vua cha, hôm nay con cố ý thượng triều là muốn báo một tin vui ạ."
Ông gật đầu nói: "Chuyện vui gì nói nhanh đi?"
Hắn cúi đầu đáp: "Nguyên cơ hôm qua mới hạ sinh một tiểu hoàng tôn ạ!"
Ông vui mừng nói: "Tốt, rất tốt, đúng là ta không chọn sai vợ cả cho con mà haha, Phương công công nhớ mang lễ vật đến phủ ông hoàng tứ, ban thưởng cho nàng ta."
Phương công công mỉm cười đáp: "Dạ, nô tài đi ngay ạ."
Phúc Đảm cúi thấp đầu tạ ơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.