Chương trước
Chương sau
"Chủ tử bên ngoài gió lớn lắm ngài mau vào trong đi", cung nữ cầm áo khoác đi ra bên ngoài ân cần khuyên nhủ nữ tử phía trước.
Nữ tử không quay đầu lại hỏi: "Xuân Nhi ngươi nói dạo gần đây ông hoàng đang làm gì?"
Cung nữ tên Xuân Nhi cúi thấp đầu đáp: "Nô tì nghe nói ba tháng nay ông hoàng thường hay túc trực ở bên chỗ Nguyên cơ, chủ tử người đừng ngồi ở đây đợi nữa."
Nữ tử mỉm cười chua xót: "A, thì ra là ở chỗ Nguyên cơ, ta cứ nghĩ ngài ấy bận việc triều chính hóa ra là như vậy", nữ tử đưa tay ra Xuân Nhi nhanh mắt vội nâng nàng ta đứng dậy.
Xuân Nhi nhìn khuôn mặt chủ tử trong lòng khó chịu cắn răng nói: "Chủ tử ngài thấy ông hoàng có bất công hay không, rõ ràng sinh hoàng tôn là ngài chứ đâu phải Nguyên cơ đâu, ngài ấy lúc nào cũng Nguyên cơ ngay cả đại hoàng tôn chết... Ngài ấy cũng chỉ đến an ủi có vài câu rồi thôi, đổi ngược lại là Nguyên cơ xem chắc ngài ấy đã cho người siêu độ ba tháng không đi ra ngoài rồi, đúng thật là không công bằng."
Nữ tử đứng lại nghiêm khắc nói: "Xuân Nhi không đuợc nói bậy, chuyện của đại hoàng tôn chết người trong phủ không được phép nhắc tới nữa, cẩn thận cái miệng của ngươi", nàng tức giận đến rơi nước mắt, lấy tay lau nước mắt đi, một mình đi thẳng vào bên trong Xuân Nhi cúi đầu chạy theo phía sau gọi: "Chủ tử là lỗi của Xuân Nhi, Xuân Nhi không dám nói bậy nữa chủ tử người đừng giận mà."
_________________________________
Phúc Đảm mở mắt nhìn ngó xung quanh không thấy Nguyệt Hoa đâu, hắn ngồi dậy mới nhìn thấy nàng đang ngồi ngay ngắn trên ghế cho cung nhân trang điểm, hắn khó hiểu hỏi: "Nàng hôm nay sao lại thức dậy sớm như vậy?"
Nguyệt Hoa nhìn phản chiếu trong gương thấy Phúc Đảm đã tỉnh, nàng mỉm cười nói: "Chàng thức dậy rồi, hôm nay chúng muội muội đến thỉnh an thần thiếp phải thức sớm để chuẩn bị, Tiểu Quỳnh lấy nước cho ông hoàng rửa mặt."
"Dạ" , Tiểu Quỳnh lui ra ngoài bưng nước ấm và khăn mặt đi trở lại vào phòng.
Phúc Đảm nhận lấy khăn mặt Tiểu Quỳnh đưa cho, nhúng vào trong nước bắt đầu rửa mặt súc miệng, hắn đứng dậy dang hai tay ra cho cung nhân mặc quần áo vào, mở miệng nói: "Vậy cũng đâu cần thức dậy sớm như vậy đâu, để các nàng ấy bên ngoài chờ cũng được mà, hôm qua không phải nàng than bảo mệt sao? Vậy không chịu nghỉ ngơi thêm một chút nữa."
Nguyệt Hoa trang điểm xong rồi, lấy tay để Thúy Liễu tránh qua một bên ngồi nói: "Để người khác chờ là không phải phép, hơn nữa các nàng ấy cũng là tỷ muội trong phủ để các nàng ấy chờ bên ngoài không khéo vào trong tai mẫu phi, chàng muốn thần thiếp phải giải thích như thế nào đây."
Phúc Đảm nhìn hướng khác không lên tiếng, Nguyệt Hoa biết mỗi khi hắn bị đánh thức là trong người cảm thấy bực bội, nói chuyện cũng cộc cằn hơn những lúc bình thường, nàng đi lại chỗ hắn sửa lại cổ áo nói: "Được rồi, đừng có mặt mày bí xị như vậy cười lên một cái cho thần thiếp xem nào."
Phúc Đảm bĩu môi quay đầu sang chỗ khác, Nguyệt Hoa than thở nói: "Nếu chàng khó chịu như vậy... Vậy thần thiếp xin đi trước" , Nguyệt Hoa cúi người giả vờ đi ra ngoài, Phúc Đảm vội vàng kéo tay nàng lại ôm vào trong lòng nói: "Nàng đó luôn thích chống đối ta, còn muốn bỏ đi trước nữa chứ, thật to gan."
Nguyệt Hoa nằm trong lòng hắn cười đùa, sau đó nàng đẩy nhẹ hắn ra nói: "Không đùa nữa, mau ra bên ngoài thôi chúng ta trễ mất, nhìn canh giờ chắc các muội ấy cũng đến đủ hết cả rồi."
Phúc Đảm gật đầu nắm lấy tay Nguyệt Hoa cùng nhau ra ngoài đại sảnh, hai người vừa bước tới ngạch cửa đi vào ghế ngồi, các vị phủ thiếp đều đứng lên đồng loạt nói: "Chúng thiếp thỉnh an ông hoàng, thỉnh an nguyên cơ."
Phúc Đảm gật đầu ngồi xuống trước, Nguyệt Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng từ tốn ngồi xuống nói: "Mấy vị muội muội không cần đa lễ ngồi xuống hết đi, người đâu dâng trà lên đi", Nguyệt Hoa vừa dứt lời cung nữ hai bên đi ra, dâng trà lên mời mọi người trong phòng.
Phúc Đảm buồn chán muốn chết ngồi nghe Nguyệt Hoa hỏi chuyện từng người trong phòng, hắn đứng lên nói: "Ta có việc đi trước một bước, những chuyện còn lại nàng tự giải quyết cho tốt đi", Nguyệt Hoa mỉm cười cứng ngắc chớp mắt nhìn hắn, Phúc Đảm đá lông nheo một cái đi thẳng ra ngoài, mấy vị phủ thiếp đều đứng dậy cúi thấp đầu tiễn hắn đi, các nàng ấy đều dùng ánh mắt quyến luyến nhu mộ nhìn bóng lưng của hắn, Nguyệt Hoa thấy cảnh này không khỏi thở dài.
Nàng cười nói: "Mấy vị muội muội cứ ngồi hết đi, ông hoàng luôn là như vậy các vị muội muội cũng đừng buồn phiền mà hại thân thể."
Trần Thị cười nói: "Muội làm sao dám buồn phiền ông hoàng, có buồn cũng là nguyên cơ buồn mới đúng, người mới nói được vài câu mà ông hoàng đã bỏ đi một mạch, thật đúng là không biết phải nói như thế nào cho phải", Trần Thị lấy khăn tay che miệng cười mỉa.
Phạm Thị giả ho nói: "Trần muội muội nói như vậy cũng không phải phép, ông hoàng bận lo việc triều chính làm sao có thời gian rảnh rỗi ngồi nghe chúng ta nói những chuyện hậu viện nữ tử được, nguyên cơ người nói có đúng không", Phạm Thị cười tươi nói với Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa đang định cầm tách trà lên uống rồi ngồi xem kịch, tự nhiên bị gọi tên nàng giật mình chớp mắt gật đầu nói: "Hả ... Đúng như lời Phạm muội muội nói, ngài ấy làm sao hiểu chuyện hậu trạch, bắt ngài ấy ngồi ở đây nghe chúng ta nói đúng thật là không phải", nàng cười rồi cầm tách trà uống một ngụm thầm nghĩ ngay cả mình còn nghe không nổi nữa là, Phúc Đảm chàng hay lắm tối về là biết tay thần thiếp, hừ.
Trần Thị tức giận trừng mắt Phạm Thị nói: "Phạm tỷ tỷ đúng là lúc nào cũng nói chuyện đầy lý lẽ, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đâu?"
Phạm Thị siết chặt tay cầm khăn, che miệng cười nói: "Ta thì có suy nghĩ chuyện gì cơ chứ, chắc cũng không bằng Trần muội muội đây, nhớ lúc trước mới nhập phủ ông hoàng cho mấy ma ma đến chỗ muội muội, không lẽ muội muội đã quên mất chuyện đó rồi sao?"
Trần Thị bị nhắc tới chỗ đau tức giận đứng bật dậy nói: "Ngươi..."
Nguyệt Hoa thấy chuyện không ổn rồi vội lên tiếng khuyên giải: "Trần muội muội đừng kích động như vậy, là do muội kiếm chuyện trước không được trách Phạm muội, còn không mau xin lỗi rồi ngồi xuống."
Trần Thị ủy khuất nhìn Nguyệt Hoa, sau đó cắn răng lườm Phạm Thị nói: "Xin lỗi."
Phạm Thị đắc ý giả vờ nói: "Hả, Trần muội muội nói gì ta nghe không rõ, muội muội phải nói lớn tiếng hơn chứ."
Trần Thị tức muốn nhào qua cấu xé khuôn mặt Phạm Thị, nhưng ngại có Nguyệt Hoa ở đây nàng chỉ phải nhịn nhục lớn tiếng nói: "Ta xin lỗi được chưa..."
Phạm Thị che lỗ tai mình lại, nhíu mày nói: "Muội đúng là, lúc thì nói chuyện nhỏ xíu, lúc thì la hét làm ta đau hết cả tai."
Trần Thị giẫm chân chỉ tay nào nàng ta, tức giận nhìn Nguyệt Hoa nói: "Nguyên cơ xem điệu bộ nàng ta kìa, ta đã xin lỗi rồi mà nàng ta... thật là hiếp người quá đáng mà."
Nguyệt Hoa cũng bực bội lên tiếng răn dạy Phạm Thị: "Phạm muội muội làm người phải biết đủ là gì, đừng ép người quá đáng, Trần muội muội có sai thì cũng là tỷ muội trong phủ phải biết nhường nhịn nhau chứ, ta không muốn nhìn thấy mấy cái cảnh này một lần nào nữa, hai người nhớ chưa."
Phạm Thị cùng Trần Thị nghe ra Nguyệt Hoa tức giận, cả hai không gây sự nữa, đứng lên cùng nhau cúi đầu xuống đáp: "Dạ, nguyên cơ dạy phải ạ!"
Nguyệt Hoa gật đầu, hít sâu lấy lại bình tĩnh lại thấy Ngô Thị ngồi từ nãy cho tới giờ, cứ cúi đầu không nói chuyện, vội vàng hỏi: "Ngô muội muội dạo này thân thể có mạnh khỏe hơn không?"
Ngô Thị ngước mắt lên gật đầu đáp: "Dạ thiếp vẫn khỏe Nguyên cơ không cần lo lắng."
Nguyệt Hoa gật đầu, cảm thấy nàng ta thật đáng thương mới nhập phủ không bao lâu thì đã có tin vui, sinh được hoàng tôn ngày vui chưa được bao lâu đứa nhỏ lại không có. Mọi người hỏi nàng có ganh tị với Ngô thị hay không, nàng sẽ trả lời là không, nàng thật lòng cảm thấy đáng tiếc cho nữ nhân này, nói chuyện thêm một lúc sau, Nguyệt Hoa lấy cớ đau đầu cho mọi người trở về hậu viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.