Phúc Đảm vui quá hóa buồn hắn thả lỏng tay ôm Nguyệt Hoa ra, buồn phiền trở lại ghế ngồi Nguyệt Hoa không hiểu nghiêng đầu hỏi: "Chàng sao thế? Không phải lúc nãy còn rất vui vẻ, sao bây giờ lại buồn rồi." Phúc Đảm lắc đầu ngao ngán than thở: "Nàng không hiểu, cách nàng nghĩ ra rất hợp ý ta nhưng tình hình hiện tại... Ta có lòng cũng không thể thực hiện được." Nguyệt Hoa đi lại bên chân Phúc Đảm ngồi xuống gối đầu lên chân hắn hỏi: "Chàng lo lắng chuyện gì sao?", Phúc Đảm vuốt tóc nàng gật đầu. Nguyệt Hoa không dám hỏi nữa, nàng yên lặng nằm trên chân hắn, Phúc Đảm nhắm mắt nói: "Nàng biết không hiện giờ quốc khố đang hao hụt, ai cũng nói người bên trong hoàng thành ăn mặc xa hoa, ăn uống xa xỉ, nhưng tất cả chỉ là dùng để che mắt mấy người ngoại quốc." Hắn cười một cái rồi nói tiếp: "Mấy năm nay toàn là loạn dân tạo phản, vua cha lo lắng tình hình chiến sự ngoài tiền tuyến, quốc khố càng ngày càng hao hụt đến độ không đủ dùng, ông đang đau đầu lắp đầy tiền bạc vào trong quốc khố làm gì rảnh lo ba chuyện kinh thương này, còn mở thêm quân đội cái này nói thì dễ nhưng làm thì khó lắm." Nguyệt Hoa lên tiếng: "Chúng ta có thể kiến nghị với vua cha mà, đợi khi nào chiến sự bình ổn rồi thành lập cũng chưa muộn." Phúc Đảm cốc đầu nàng một cái nói: "Nàng ngốc à, ta mà đi kiến nghị với ngài ấy lúc này không phải làm bia ngắm cho người khác bắn vào à, với thân phận của ta là gì? Tứ hoàng tử cho dù là hoàng thái tử ta cũng không dám dân sớ lên cho ngài ấy nữa là, không sợ bị vua cha nghi kỵ cũng bị mấy vị đại thần trong triều phun cho tới chết, sự việc Thái tử Cảnh còn ngay phía trước ta không muốn nối bước theo vết xe đổ của thái tử, như vậy quá mạo hiểm." Nguyệt Hoa lấy hai tay ôm đầu bị cốc đau, nhăn mặt nói: "Như vậy chàng nói phải làm sao? Như thế nào cũng không được hết vậy, thôi bỏ đi xem như nãy giờ thần thiếp nói nhảm đi." Phúc Đảm nhìn Nguyệt Hoa xụ mặt ôm đầu nhăn nhó, hắn biết mình ra tay hơi nặng vội vàng xoa đầu nàng: "Có đau không, ta xin lỗi ra tay có hơi nặng một chút, nàng để ta xem có bị cốc tới ngốc luôn rồi hay không", hắn vừa dứt lời Nguyệt Hoa đã lườm hắn với đôi mắt phóng ra dao. Phúc Đảm đưa tay sờ mũi không chọc ghẹo nàng nữa hắn nói: "Chuyện này tất nhiên không thể bỏ qua được, nàng yên tâm đợi đến khi ta có quyền lực trong tay việc đầu tiên ta làm sẽ cải cách luật pháp Đại Nam, mở rộng con đường kinh thương đến lúc đó chúng ta có thể tự do muốn làm gì thì làm." Nguyệt Hoa nhìn khuôn mặt hắn tự tin nói như vậy, nàng nhịn không được phụt cười một tiếng: "Vậy theo ý chàng chúng ta phải đợi đến khi nào?" Phúc Đảm ngồi xuống đất đối diện với Nguyệt Hoa, hắn nhếch môi cười nói: "Đến khi ta có quyền lực lớn nhất trong tay." Nguyệt Hoa mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên tràn đầy tự tin nói với nàng câu đó, bỗng nhiên tim nàng đập gia tốc cảm thấy bản thân mình bị mê hoặc, nàng thẩn thờ đáp: "Được thần thiếp chờ ngày đó." Khoé môi Phúc Đảm càng cong cao hơn, hắn đưa một tay lên nói: "Một lời đã định." Nguyệt Hoa cũng gật đầu đưa tay mình lên vỗ lấy bàn tay hắn, phát ra một tiếng thật to đáp: "Một lời đã định" , hai người nắm chặt lấy bàn tay nhau, nhìn nhau cười thật vui vẻ, như thể tìm được một người hiểu mình nhất trên thế giới này vậy. Ánh đèn chiếu sáng lên trang giấy trắng đang đặt ở trên bàn rồi từ từ phụt tắt. _______________________________ Ba năm sau. "Nguyên cơ hôm nay phía nam có chuyển về mấy xấp vải mới, tất cả đều là tơ lụa thượng hạn, ông hoàng sai nô tài đem qua đây cho người xem thử, rồi lựa chọn vài xấp vải tốt nhất, sai tú nương bên tú phường may vài bộ y phục mùa hè mặc vào cho thoải mái, dạ", Lê Tức cúi thấp đầu xuống nói với Nguyệt Hoa, sau đó sai người dâng lên mấy xấp tơ lụa cho Nguyệt Hoa xem thử. Nguyệt Hoa xem thử, nàng đưa tay lên sờ thử hài lòng gật đầu nhìn hướng Lê Tức nói: "Vậy ngươi thay ta cảm ơn ông hoàng giúp, không biết các muội muội trong phủ đã được ông hoàng đưa qua chưa." Lê Tức cười cung kính đáp: "Tất nhiên là bọn nô tài đã cho người mang qua cho mấy vị Phủ thiếp hết rồi ạ, Nguyên cơ không cần quá lo lắng mấy việc nhỏ này, ngài hiện tại chỉ cần mau cho người đi may y phục thật đẹp là được rồi, còn những việc khác ngài không cần đích thân ra mặt đâu, đã có bọn nô tài lo liệu hết" , Lê Tức là người thân tính đi theo bên cạnh ông hoàng tứ luôn làm việc gọn gàng sạch sẽ, nếu hắn đã nói như vậy Nguyệt Hoa cũng rất yên tâm, nàng mỉm cười gật đầu cho hắn lui trở về tiền viện. Thúy Liễu thấy Lê Tức đi rồi vội cầm mấy xấp vải lên xem nói: "Nguyên cơ vải năm nay đúng là thật đẹp, mềm mại làm sao? Đúng là vải thượng hạn có khác." "Đúng đó toàn là màu Nguyên cơ thích, ngài xem này ông hoàng thật rất yêu thương ngài đâu", Tiểu Quỳnh đưa xấp vải màu thiên thanh lại gần chỗ Nguyệt Hoa, rồi cảm thán nói. Nguyệt Hoa nghe hai nàng nói như vậy cười tươi nói: "Thôi được rồi đừng ở đó mà nịnh bợ ta nữa, sai người đi may nhanh đi đợi khi ông hoàng qua không thấy lại hỏi nữa thì phiền." Tiểu Quỳnh và Thuý Liễu nhìn nhau thè lưỡi vội chạy ra ngoài, đúng lúc đụng trúng Trịnh ma ma đang mang thuốc vào cho Nguyệt Hoa bà lớn tiếng nói: "Cẩn thận một chút, xém tí nữa đã đổ hết rồi biết ta sắc thuốc cực khổ lắm không, đi đứng phải có ý tứ một chút chứ, đừng ỷ vào nguyên cơ thương các ngươi mà các ngươi lại không biết phép tắc, lễ nghi như vậy, ngộ nhỡ ông hoàng có ở đây thì coi chừng cái mông của các ngươi đó." Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh biết lỗi cúi gầm mặt xuống đất ỉu xìu nói: "Dạ", rồi chậm chạp lui ra ngoài. Nguyệt Hoa ngồi một bên không khỏi lắc đầu, vào cung hơn ba năm rồi mà lễ nghi vẫn chưa học được đúng là ngốc nghếch mà, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ ngày mai lại phải vào cung thỉnh an, mong sau không gặp chuyện gì rắc rối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]