Chương trước
Chương sau
Nguyệt Hoa ở trong phòng tịnh dưỡng nhiều ngày bệnh tình cũng đã trở nên thuyên giảm, nàng nhàm chán ngồi suy nghĩ phải làm gì đây cứ ăn rồi ngủ như thế người nàng mọc đầy rêu mất, Nguyệt Hoa chống cằm nhìn mấy trang giấy tự nhiên nhớ chuyện kiếp trước khi còn là Nhật Hòa lúc còn đi học vì chiều lòng bạn gái hắn cũng hay ngồi xếp giấy như hạc và ngôi sao để lên trên chiếc nhẫn kim cương bỏ vào hộp thủy tinh đem tặng cho mấy cô nàng, đa phần mỗi lần hắn làm vậy điều là bách phát bách trúng.
Nguyệt Hoa nhớ lại chuyện kiếp trước tự nhiên cảm thấy muốn cười, nàng sai người lấy lọ thủy tinh mua ở lưu ly xưởng lại đây cho nàng thêm vài xấp giấy trắng đến cho nàng, nhờ Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh vẽ màu lên đó , đợi giấy khô màu nàng cắt chúng thành hình dài sau đó là xếp chúng lại với nhau, Nguyệt Hoa xếp giấy rất tỉ mỉ từng chút một, xếp xong một ngôi sao nàng bỏ vào lọ thủy tinh, tiếp tục xếp như vậy cho tới khi được nửa lọ nàng thay đổi cách xếp thành hình hạc giấy để vào một ít.
Hoàn thành xong Nguyệt Hoa cầm lên nhìn tự nhiên cảm thấy vui vẻ, nàng cười tươi hỏi: "Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh các ngươi xem đẹp không" , Nguyệt Hoa mê mẩn đem lọ thủy tinh để ngoài ánh sáng, đủ màu sắc ngôi sao, hạc giấy theo ánh sáng phát ra làm người xem cảm thấy thích thú.
Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh tính lên tiếng khen ngợi, thì đã bị một giọng nói làm bọn họ giật mình vội vàng cúi đầu quỳ xuống đất: "Nàng đang làm gì thế, thứ trên tay nàng là gì?"
Nguyệt Hoa tâm trạng đang vui vẻ nghe giọng nói đó nàng tự nhiên mất hứng, tay cầm lọ thủy tinh né tránh chỗ khác không quay đầu lại, Phúc Đảm nghe hạ nhân nói Nguyên cơ quan sai thị nữ lấy giấy màu thêm lọ thủy tinh hắn hiếu kì đi vào xem thử, hắn vừa bước vào đã thấy Thực Nhi cười vui vẻ đã vài ngày hắn và nàng chưa gặp nhau, hắn sợ nàng còn giận hắn với lại hắn cũng không biết nói gì nên đành trốn tránh, hôm nay dịp tốt mượn tâm trạng nàng ấy đang vui vẻ hai người làm hòa với nhau luôn.
Hắn chỉ không ngờ vừa thấy giọng hắn nàng đã mất hứng hắn nghĩ thầm "Thực Nhi còn giận sao?"
Phúc Đảm cho bọn hạ nhân lui ra, Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh lo lắng cứ nán lại không chịu đi ra Lê Tức thấy vậy vội vàng ra hiệu cho bọn họ đi nhanh hơn, chờ bọn hạ nhân lui ra hết Phúc Đảm tự động đi lại chỗ Nguyệt Hoa, hắn từ sau lưng ôm lấy nàng cằm đặt lên vai nàng hỏi: "Còn giận."
Nguyệt Hoa không trả lời, hắn chỉ nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng mặt đầy ủy khuất, Nguyệt Hoa mím môi định đẩy đầu hắn ra Phúc Đảm càng ôm chặt hơn, hắn siếc chặt đến độ eo nàng muốn đứt ra, Nguyệt Hoa nhíu mày nói: "Buông tay ra."
Phúc Đảm đáp: "Không buông khi nào nàng hết giận ta mới buông."
Hai người cứ dằn co với nhau như vậy, một lúc sau Nguyệt Hoa nhịn hết nổi nàng lên tiếng: "Thần thiếp không giận buông tay ra."
Phúc Đảm lúc này mới mỉm cười xoay người nàng lại sờ một bên má nàng ôn nhu nói: "Được rồi không giận giữ, là lỗi của ta hết hôm nay tạ lỗi với nàng được không, xem kìa nàng nhíu mày xấu lắm" , hắn lấy tay vuốt thẳng đầu mày của nàng.
Lúc này Nguyệt Hoa mới chịu giản ra đầu mày, hắn vừa lòng ôm nàng ngồi lên chân mình hôn lên má Nguyệt Hoa một cái nói: "Lúc nãy làm gì mà vui vẻ vậy."
Nguyệt Hoa đem lọ thủy tinh đưa cho hắn xem nàng nói: "Đẹp không."
Hắn nhìn kỹ lọ thủy tinh bật cười che miệng nói: "Ừ, đẹp".
Nguyệt Hoa lại mất hứng nàng tính đứng dậy hắn đã dành trước ôm nàng lại điểm vào cái mũi của nàng nói: "Lại giận dỗi, không phải ta chọc ghẹo nàng đâu, ta khen thật lòng mà chỉ là không hiểu thứ này để làm gì?"
Nguyệt Hoa lườm hắn một cái nói: "Đúng là ô trọc không hiểu phong tình, cái này dùng để tặng người khác rất ý nghĩa đó biết không."
Phúc Đảm híp mắt nói: "Tặng người khác, nàng định tặng ai".
Nguyệt Hoa nhìn sang chỗ khác đáp: "Tặng ai cũng được không tặng cho chàng."
Hắn nghe xong tức giận đặt lọ thủy tinh để lên bàn, ôm ngang nàng đi vào phòng trong: "Không tặng cho ta...vậy được, ngày mai nàng khỏi xuống giường."
Nguyệt Hoa tức giận đánh lên ngực trái hắn một cái nói: "Có người vô lý như chàng sao, bỏ thần thiếp xuống nhanh lên, thần thiếp là người bệnh không thể vận động mạnh."
Hắn đặt nàng xuống giường nở nụ cười tà nói: "Người bệnh ta thấy nàng khỏe rồi đó chứ, nhanh lên mau hầu hạ phu quân đi" , sau đó hắn cởi y phục Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa thẹn quá thành giận cắn lên vai hắn cuối cùng hai người quấn lấy nhau, rèm khung giường buông xuống che mất cảnh xuân ở bên trong chỉ còn nghe được tiếng hít thở cùng tiếng rên rỉ không hề dứt.
Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh đứng hầu bên ngoài cửa phòng nghe thấy tiếng động ở bên trong đỏ mặt cúi gầm mặt xuống, Lê Tức nhìn hai nàng cười lắc đầu, hắn kêu hai người lui ra xa một chút để hắn một mình đứng ở đây chờ là được, hắn nhìn bầu trời thầm nghĩ chắc còn lâu mới xong, thở dài dựa đầu lên cây cột nhắm mắt dưỡng thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.