Chương trước
Chương sau
Phúc Đảm ở trong triều nghe đại thần nghị luận về việc truyền bá đạo của bọn ngoại quốc, hắn trong lòng không mừng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười cho lấy lệ, vua Gia Long càng bực mình chuyện truyền bá đạo gia tô rồi lại đổi thành đạo cơ đốc hai cái ông đều không thích, Thái tử Cảnh khi còn sống rất sùng bái đạo gia tô, từ trang phục cách sống đều như một người Pháp Quốc, ông hết sức khó xử về việc này theo ông thấy bọn người Pháp chỉ muốn ăn dần ăn mòn tư tưởng người dân Đại Nam.
Vua Gia Long chỉ hờ hững đáp lấy lệ bọn họ: "Chuyện truyền bá đạo cái đó ta muốn suy nghĩ thêm, dù sao từ mấy ngàn năm nay ngay cả vua Đại Thanh triều đều tôn sùng đạo Phật, Đại Nam ta lại yêu thích Nho giáo ta nghĩ mọi người sẽ không đồng ý việc truyền bá đạo giáo Tây Dương, các ngươi không cần nhắc lại."
Lúc đi về ông còn căn dặn hắn: "Phúc Đảm lúc này trời se lạnh bệnh tình vương mẫu phi của con cũng trở nặng, con cùng nguyên cơ của con hay đến thăm chăm sóc nàng ấy đi."
Phúc Đảm gật đầu đáp: "Vâng thưa vua cha" , không còn việc gì khác ông phất tay cho hắn lui ra ngoài.
Phúc Đảm trở về tẩm cung, trên đường cứ suy nghĩ về chuyện lúc sáng, hắn cảm thấy không vui vì Thực Nhi của hắn không ghen tị như hắn đã nghĩ, nhưng hắn lại nghĩ một lý do khác thay cho Nguyệt Hoa, có lẽ ngoài mặt nàng chỉ là diễn bình tĩnh cho hắn xem thôi, nhưng trong nội tâm nàng lại không vui vẻ gì, hắn nghĩ tâm tình càng khoái trá bước chân đi càng nhanh hơn, hắn muốn mau chóng trở về gặp Nguyệt Hoa.
Phúc Đảm trở về không có nhìn thấy Thực Nhi của hắn ưu sầu ngồi chờ hắn trở về tố khổ, nàng ngược lại còn đang rất vui sướng ngồi nhấp nháp điểm tâm trên bàn, không những vậy hắn còn mặt lạnh ở đằng sau lưng nhìn nàng còn vừa ăn vừa nói chuyện với hai người cung nữ, vui đến mức hắn đứng ở đây cả một khắc mà nàng còn không có phát hiện ra hắn đã trở về, hắn híp mắt đi lại phía sau nàng còn cố tình ho mấy tiếng nhắc nhở nàng rằng hắn đã trở về rồi.
Nguyệt Hoa đang nói chuyện với Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh về mấy món ăn, khi nghe được tiếng ho nàng trừng mắt vội vàng đứng dậy, đoan trang cúi người xuống chào Phúc Đảm: "Chàng về rồi, thần thiếp vừa mới nhắc đến chàng đâu."
Hắn vạch vạt áo ngồi xuống liếc mắt nhìn nàng lạnh giọng nói: "Vậy sao, vậy nàng nhắc tới ta làm gì?"
Nguyệt Hoa nhìn sắc mặt hắn không được vui tự nhiên lựa lời, tìm câu nói hay tránh chọc hắn giận dỗi: "Thần thiếp không biết lúc sáng chàng vào triều có dùng qua điểm tâm chưa, thần thiếp sợ chàng đói bụng nên sai hạ nhân làm sẵn thức ăn chờ chàng về dùng bữa, chàng ăn đi kẻo nguội mất ngon", Nguyệt Hoa thông minh lấy đôi đũa dâng hai tay đưa cho hắn.
Phúc Đảm nghe nàng nói như vậy cũng hơi nguôi giận, hắn tiếp nhận đôi đũa gấp một đũa bỏ vào miệng nhấp nháp, gật đầu khen ngon Nguyệt Hoa ra hiệu cho hai người Thuý Liễu, Tiểu Quỳnh lui ra bên ngoài, hai người như được đại xá cúi đầu vái một cái rồi lui ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Phúc Đảm cùng Nguyệt Hoa, nàng săn sóc gấp thêm một đũa rau xào cho hắn, Phúc Đảm tâm trạng không thoải mái lúc nãy biến mất, lúc này hắn mới khoan khoái ăn uống ngon lành, Nguyệt Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xém tí nữa làm tổ tông nổi giận rồi may mắn hắn chịu bỏ qua cho nàng, bằng không nàng cũng không biết làm cách nào làm hạ cơn tức giận của hắn nữa.
Phúc Đảm ăn no rồi uống trà do Nguyệt Hoa pha, hắn đưa lên nhấp một ngụm hỏi: "Lúc sáng ánh mắt nàng làm sao thế cứ nhìn chằm chằm vào Phạm Thị nàng ta có vấn đề gì à."
Nguyệt Hoa ánh mắt lóe sáng trong lòng nhủ thầm "lại nữa", nàng chớp mắt giả vờ nói: "Có sao, nhưng thần thiếp lại không nhớ lạ nhỉ, có lẽ chàng nhìn nhầm rồi chăng."
Phúc Đảm nhếch môi cười lấy tay búng nhẹ lên mũi nàng nói: "Đừng có giả vờ không biết, ta nhìn thấy rõ ràng nàng đừng có chối quanh, nói nhanh nàng nhìn nàng ta làm gì?"
Nguyệt Hoa che mũi thành thật trả lời: "Thần thiếp thấy nàng ấy xinh đẹp như hoa như ngọc nên nhìn kỹ một chút, đâu có làm gì quái lạ đâu chàng đa nghi quá rồi đó."
Phúc Đảm nói: "Nàng không ghen à, còn đi khen nàng ấy đẹp."
Nguyệt Hoa nhìn hướng khác đáp: "Ghen thì được gì không phải cũng nhập phủ rồi sao, hay gì ghen tuông sao không bằng cùng nàng ta làm bạn, thêm một người bạn còn tốt hơn một kẻ thù."
Phúc Đảm ôm nàng vào lòng âu yếm: "Ta biết nàng thông minh, chỉ là ta cảm thấy có chút tiếc nuối thật sự muốn nhìn xem thử nàng ghen lên sẽ như thế nào."
Nguyệt Hoa nói thầm trong lòng ghen thì có gì mà xem tên này đúng là có sở thích thật là quái lạ, Phúc Đảm không chọc nàng nữa hắn nói vào chính sự: "Vương mẫu phi lại phát bệnh, nàng ngày mai cùng ta đến gặp bà đi."
Nguyệt Hoa gật đầu vương hậu từ khi mất con trai vẫn luôn trên giường bệnh đau ốm, nghe nói Thái tử Cảnh qua đời là một cú sốc lớn đối với bà, khó khăn mới qua tuổi trưởng thành mà bây giờ đã ngã xuống nghe thôi cũng thấy đau lòng.
Phúc Đảm nhắc tới Vương mẫu phi làm hắn nhớ tới đạo gia tô hắn tức giận nói: "Cũng tại bọn Tây Dương đáng chết đó, nếu không phải bọn họ chiều hư Thái tử thì đâu có xảy ra nhiều cớ sự này."
Nguyệt Hoa vỗ lưng hắn an ủi: "Người Tây Dương cũng không phải tất cả đều xấu, chàng không thể quơ đũa cả nắm như vậy."
"Nàng biết gì mà nói, cái gì truyền bá đạo gia tô, cơ đốc giáo toàn là tà giáo chuyên đi hại người."
Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn hắn, nàng không ngờ hắn lại có thành kiến lớn với đạo giáo nước ngoài như vậy, đạo gia tô hay đạo cơ đốc đều là một không phải tà giáo, mấy người truyền bá cũng không phải bàng môn tả đạo như người ngoài thường đồn thổi, nàng hít sâu một cái khuyên nhủ hắn: "Chàng cũng đừng nói vậy nghe thần thiếp nói, đạo giáo người tây dương cũng không phải xấu như đạo cơ đốc nó cũng giống như Phật giáo chỉ khác là tính ngưỡng chàng không thích nhưng cũng đừng trách mắng, chúng ta phải suy xét kỹ lưỡng đừng làm cho dân oán thán."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.