Dương Nhị Trụ bị vợ kéo lên.
"Tôi tức giận đến mức cả đêm ngủ không ngon, tên họ Tôn kia, ngày hôm qua hỏi tôi mượn cái chài cước, đó là mượn à, là cướp mới đúng, ông thì hay rồi, cái đồ không biết cố gắng, vâng vâng dạ dạ cho tên đó cướp đi, còn nói là bạn bè với nhau các thứ, không cho tôi lấy lại cái chài, bạn bè cái cứt ấy, đến tận bây giờ còn chưa trả nữa, giờ sao đây, không tính trả hay là thế nào, ông đi đến chỗ bọn họ đòi về cho tôi nhanh!"
"Nhanh lên!" Vợ Dương Nhị Trụ vừa kéo vừa túm người dậy.
Dương Nhị Trụ không còn cách nào khác, buồn ngủ đi ra khỏi cửa.
Đường trong thị trấn rất thấp lại không được bằng phẳng, Dương Nhị Trụ ngáp liên miên, mới không cẩn thận đã đạp phải hố, té ngã.
"Ui da......"
Dương Nhị Trụ đau đớn bò lên, ông ta nương một chút ánh sáng ít ỏi nhìn khuỷu tay, chỗ đó vì mới té đã bị trầy da.
Gió thổi có chút lạnh, Dương Nhị Trụ run run thân thể, chuẩn bị đi tiếp.
"Tôi bảo này...... Ông không sao đó chứ?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau, nghe như rất quan tâm nhưng trong giọng nói lại mang theo chút trào phúng.
"Ấy, không sao không sao."
Dương Nhị Trụ cũng lười phản ứng với thể loại giả vờ quan tâm thế này, trả lời đại một câu là được, không thèm quay đầu lại cất bước liền đi.
Bước chân thực nhanh băng qua đường rồi rẽ vào một con hẻm, vừa định thở ra một hơi.
"Tôi bảo này...... Ông không sao đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409165/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.