Trần Ngưỡng nghe không hiểu: "Hả?"
Triều Giản nói: "Những gì anh nhìn thấy không nhất thiết là sự thật, anh cho rằng chị ta bị ép buộc dùng cơ thể đi quyến rũ đàn ông để có được manh mối, nhưng thực ra chị ta đang yêu cầu đàn ông phục vụ mình, nghe hiểu chưa?"
Hắn đến gần Trần Ngưỡng nói nhỏ vào tai trái anh, "Nghiện tìиᏂ ɖu͙©, anh hiểu chưa?"
Trần Ngưỡng không thể tin vào tai mình: "...... Đã hiểu."
"Nghiện tìиᏂ ɖu͙©" loại từ này được nói ra từ miệng cộng sự của anh, một người thoạt nhìn không có tình yêu, không có hồng trần tục sự, không quá thích hợp.
"Thường thường xuyên đi dạo bờ sông, làm sao có thể không bị ướt giày (đi đêm lắm có ngày gặp ma)," Trần Ngưỡng nói, "Một người phụ nữ tay trói gà không chặt như chị ta, ở thế giới nhiệm vụ buông thả chính mình, lật thuyền thì phải làm sao?"
"Một người đàn ông chị ta còn có thể ứng phó, nếu là một nhóm thì sao?"
Triều Giản trào phúng nói: "Làm ơn dẹp lòng tốt của anh đi, thân thủ của chị ta tốt hơn anh nhiều."
"Cảnh tượng vừa rồi anh thấy chính là con mồi mà chị ta chọn. Nếu đối phương vô tình muốn làm điều gì đó, bây giờ đã trở thành một cái xác."
Nói những lời này nếu không phải là Triều Giản, thì một chữ Trần Ngưỡng cũng không tin, anh như chịu đã kích nặng: "Cậu
quan sát chị ta từ lúc nào?"
Triều Giản lại trả lời không mấy liên quan: "Chị ta là người từng trải, không cần anh nhọc lòng, anh tự lo cho mình là được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409160/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.