Ngay khi Trần Ngưỡng vừa nói xong, Triều Giản hơi dừng lại một chút, rồi ngoảnh mặt sang một bên xoay ghế ngồi xuống.
Trần Ngưỡng nhấc chăn bước ra khỏi giường, bộ đồ ngủ của anh đã sạch sẽ, có mùi xà phòng giặt quần áo, trên người cũng khô mát.
Cho dù thế giới nhiệm vụ là hữu hình hay vô hình, cũng không thể đưa những thứ bên trong ra thế giới thực được.
Ngoại trừ những tổn thương về tinh thần và tâm lý.
Trần Ngưỡng móc dép lê mang vào, bước tới bàn rót nước uống, nước trong bình chứa không nóng không lạnh, độ ấm vừa phải rất dễ uống.
"Thật chịu không nổi, đau đầu thật."
Triều Giản không nói gì.
Trần Ngưỡng đặt cái ly xuống, đủ loại người, vật, quay cuồng trong đầu anh.
Ngày hôm qua anh cùng Triều Giản đi về quê của Trần Tây Song, tại trạm dừng chân, anh gặp nhóm Hướng Đông, còn có người làm nhiệm cũ bị PTSD nghiêm trọng, chết vì nghiện ma túy.
Tối hôm qua anh bị thương ở nhà Trần Tây Song, hôm nay anh quay lại cầu Tam Liên tặng thảo dược cho hàng xóm, đi đến nhà Võ thúc, rồi dẫn chú chó nhỏ của Võ Ngọc về nhà.
Sau đó là trời tối, anh mới ngủ không lâu thì tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Hiện tại là ban đêm...... Trần Ngưỡng nhìn điện thoại di động, 23h:19 phút.
Dòng thời gian thật hỗn loạn.
Trần Ngưỡng nghiêm túc nói với cộng sự của mình: "Tôi vẫn cảm thấy mình cần một cảm giác nghi lễ để ăn mừng cho sự trở lại, việc vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai thế giới là rất hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409151/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.