Loại trường hợp như nhiệm vụ chỉ mới vừa bắt đầu này là chuyện gì vậy?
Tim Trần Ngưỡng đập như sấm, trên mặt lại không có biểu tình gì.
Phùng Sơ hiện tại làm anh cảm thấy rất xa lạ, không phải là người mà bọn họ gặp trong ảo cảnh.
Phùng Sơ ngẩng đầu nhìn mắt sắc trời: "Chờ tới chạng vạng, các người tới tìm tôi."
Hắn nhìn chằm chằm năm người Trần Ngưỡng: "Nhớ kỹ, chạng vạng."
Nói xong liền đi về phía hai cái lều trại ở khu bãi tắm.
Hai căn lều nằm cạnh nhau, một cái màu đỏ và cái kia màu vàng, Phùng Sơ tiến vào cái màu vàng kia.
Trần Ngưỡng dời tầm mắt khỏi lều vàng sang cái lều màu đỏ bên cạnh.
"Phùng Sơ là NPC?" Trên mặt Triệu Nguyên lộ ra vẻ hoài nghi nhân sinh.
Trần Ngưỡng vài bước đi lên bờ, ngồi xuống đất, hai mắt tối sầm, trực tiếp nằm xuống: "NPC + lệ quỷ."
Triệu Nguyên không tự giác thò lại gần, chợt cậu liếc thấy bóng dáng của Triều Giản, lập tức nhường ra vị trí cho đối phương an tọa.
Triều Giản ném hai chiếc nạng sang một bên, nằm xuống bên cạnh Trần Ngưỡng.
Gương mặt lạnh như ngọc, đầu tóc và bộ đồ ngủ có chút lộn xộn, chật vật trước nay chưa từng thấy.
Triệu Nguyên đi qua bên kia của Trần Ngưỡng nằm, bọn họ từ dưới đáy biển trong ảo cảnh tới, trên người lại khô ráo không dính một giọt nước.
Nhưng mệt mỏi và hốc hác là thật.
"Ca, ý của anh là nói, lệ quỷ chân chính trong nhiệm vụ này là Phùng Sơ," Triệu Nguyên nằm nghiêng, mặt hướng về phía Trần Ngưỡng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409149/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.