Văn Thanh không tiếng động tới gần, cẩn thận trốn ở phía sau Trần Ngưỡng, rồi nhô đầu ra làm bộ kinh hãi lắm: "Người đã chết ở dưới biển, giờ lại bị chôn vùi trong cát, chuyện này rốt cuộc là sao? Đáng sợ thật đó."
Trần Ngưỡng đang nghĩ tới đầu mối bất ngờ bị Văn Thanh nhiễu loạn, đã bị cắt ngang không thể nối lại.
Triệu Nguyên thấy sắc mặt của Trần Ngưỡng rất không tốt, nhanh chóng kéoVăn Thanh đến bên cạnh mình: "Đại ca, đừng có quậy phá nữa có được không, ngươi xem ngươi làm phiền đến Ngưỡng ca rồi kìa, ảnh sẽ không đánh ngươi, nhưng còn vị kia nhà ảnh đâu? Ngươi nhắm có thể chịu đựng được không? Sờ lên vết thương trên mặt thử đi."
Văn Thanh thật sự giơ tay lên sờ sờ, vết máu dữ tợn giữa mặt nhìn ra không tốt lên được chút nào, vừa đau vừa nhói, hắn dùng đầu ngón tay miêu tả vết thương, rồi thở dài: "Ta còn oan hơn cả Đậu Nga nữa."
Triệu Nguyên nói: "Phải đó, Đậu Nga sao mà so sánh được, kém xa anh nhiều."
Sao mà so lại ngươi được, ai cũng kém xa ngươi hết á, ngươi là nhất.
Văn Thanh khoa trương che mũi: "Thúi quá."
Triệu Nguyên ngửi mùi thối trong không khí, cảm thấy còn được không sao, lần này cậu không nôn, đợt Hà Tường Duệ làm cậu kiên cường không ít khi đối mặt với xác chết.
"Ca, Thanh Phong đã trở lại, đây hẳn là một manh mối rất quan trọng." Triệu Nguyên nói với Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng trầm ngâm nhìn cái xác.
"Vậy manh mối là gì thế?" Văn Thanh đặt cánh tay lên trên vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409147/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.