Tác giả: Tây Tây Đặc
"Sát" "Sát"
Cát mịn bị đào lên, đẩy sang một bên, sau đó lại là một xẻng đào xuống.
Tiếng vang kia hòa cùng bóng tối, rõ ràng và đáng sợ.
Hai chân Trần Ngưỡng có chút cứng ngắc, anh gập chân lên từng chút một, mu bàn chân căng ra một độ cong cảnh giác, trong lều chỉ có tiếng hít thở anh kiệt lực thả chậm lại.
Tất cả mọi người biết ban đêm không thể rời khỏi lều, như vậy thứ ở bên ngoài chỉ có thể là......
"Sàn sạt"
Một trận âm thành rất nhỏ truyền vào màng nhĩ của Trần Ngưỡng, hai tay đang đặt trên bụng của anh mạnh mẽ siết chặt.
Là tiếng bước chân!
Đó là tiếng giày giẫm lên cát lúc sâu và nông.
Có người đang đi dạo trên bãi biển.
Đầu ngón tay bị Trần Ngưỡng siết chặt truyền đến cảm giác đau nhói, anh mím chặt khóe miệng không còn huyết sắc, anh vốn tưởng rằng là quỷ hồn ở bên ngoài đào cát.
Bây giờ có tiếng đi lại, anh nghe được rất rõ, không có sai.
Đó chính là nói, ai đó đã bị dẫn ra khỏi lều.
Trần Ngưỡng dùng đầu ngón tay cọ cái bụng lạnh lẽo của mình qua lớp quần áo, nhiệm vụ nhắc nhở là sau khi mặt trời lặn bọn họ phải quay về lều ngủ, ở yên trong đó cho đến khi mặt trời mọc mới được đi ra.
Vậy có nghĩa là quỷ không thể vào lều gϊếŧ bọn họ trong khoảng thời gian này.
Ban ngày lều trại rất hung hiểm, đi vào sẽ bị quỷ gϊếŧ chết, mà ban đêm lều trại lại là nơi an toàn nhất, cũng là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409134/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.