Trần Ngưỡng không được, khi còn nhỏ anh không tiếp xúc với mấy món đồ chơi cần động não này, lúc lớn lên có khi tâm huyết dâng trào đi mua một ít Lego theo ý thích, nhưng chưa từng lắp xong một bộ nào.
Em gái cũng không được, lắp ráp được 20 phút đã không kiên nhẫn bỏ sang một bên, làm nũng nói mắt đau, tay đau, khó chịu.
Hai anh em bọn họ đối với mấy trò cần vận động não bộ đều không có hứng thú gì mấy.
Trần Ngưỡng chờ mong nhìn Triều Giản.
Văn Thanh sờ sờ tóc mái dày bị gió thổi bay lên một chút: "Đừng nhìn, hắn không giỏi trò trẻ con này."
"Hai cái bóng đồng hồ cát ở trạm ga tàu lần trước, là do Hướng Đông nghĩ ra, nhớ không."
Trần Ngưỡng dừng một chút, giấu đi sự mong đợi trong mắt nhìn Triều Giản.
Triều Giản đáp lại bằng sự trầm mặc.
"Tôi ......" Phùng Sơ do dự giơ tay.
Khuôn mặt của Văn Thanh như sắp dán vào mặt cậu chàng: "Em trai nhỏ, đừng có giơ tay lung tung nha, mười một mảnh ghép này đều là rải rác, nhóc có thể ảo tưởng ra những mảnh ghép còn thiếu, rồi bổ sung đầy đủ thành một bức tranh hoàn chỉnh?"
Phùng Sơ lập tức thả tay xuống, lắc đầu như trống bỏi.
Trần Ngưỡng nhìn nam sinh bị Văn Thanh khi dễ đến không dám thở mạnh, nói: "Cậu thường chơi trò chơi ghép hình này?"
Thắt lưng đang cong xuống của Phùng Sơ ưỡn thẳng: "Ừm."
"Tôi có rất nhiều tranh ghép hình, tối hôm qua còn thức đêm liều mạng tranh giành mua đến tay một bức tranh, tôi rất thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409131/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.