"Khương Đại, bái tổ kết thúc rồi hả, sao ông lại chạy ra thế?"
Chú Lý quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng đầy máu, ông ngẩng mặt lên như một pha quay chậm, rồi chầm chậm quay về phía Trần Ngưỡng.
"Khương Đại?" Trần Ngưỡng lại gọi.
Chú Lý mấp máy môi, máu trong miệng chảy xuống cằm: "Trống rỗng ..... trống rỗng ......"
Trần Ngưỡng nghe không rõ, đưa đầu lại gần một chút: "Ông nói cái gì?"
"Trống rỗng ......rỗng ...... Trống rỗng......"
Chú Lý lặp đi lặp lại hai chữ đó, vô lực nắm lấy cánh tay của Trần Ngưỡng: "Thẻ trẻ rỗng!"
"Thẻ tre! Biến mất hết rồi, trống rỗng!" Hốc mắt của ông như lòi ra thét to: "Trống rỗng!"
Trần Ngưỡng bị phun một mặt nước miếng bên trong còn hoà lẫn chút máu, anh ngạc nhiên nghĩ, còn có cả thẻ tre rỗng?
[nhắc cho mọi người nhớ, trên mỗi cái thẻ tre để trong tủ nhiều ngăn đều viết tên của mỗi một loại hàng hoá, nhưng chú Lý lại nói rút được thẻ rỗng, không có chữ.]
Mấy người khác tới đây đều nghe thấy lời của chú Lý, Khương Đại bái tổ rút ra một cái thẻ rỗng, mặt trên không có ghi tên tài sản của dòng họ, vậy chính là nói đêm nay sẽ không có ai phải chết......
Niềm vui sướng vì được sống sót đến quá đột ngột, có chút không quá chân thật.
"Tổng cộng có 60 thanh thẻ tre, một thanh đã được rút ra vào ngày hôm qua, còn lại 59 thanh, cơ hội rút được một thanh rỗng là rất thấp, số của chúng ta thật sự quá hên luôn." Vương Tiểu Bội vẫn còn sợ hãi nói.
Trần Tây Song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409114/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.