Dưới ánh đèn sáng rỡ, sự thay đổi trong mắt mỗi người không có chỗ nào che giấu được.
Đây là muốn sòng phẳng.
Phùng Lão móc móc túi vài cái: "Lão già ta không có, xem các ngươi."
Đầu lưỡi Văn Thanh quét xuống môi dưới: "Nhất định phải như vậy à? Đây là phát huy tinh thần đồng đội sao? Thật nhàm chán."
Trong ánh mắt Trần Ngưỡng hiện lên sự tìm tòi nghiên cứu: "Cậu không có phát hiện?"
Văn Thanh làm ra bộ dáng khoa trương ngu ngốc, giấu đầu hở đuôi mà nói: "Không có."
Trần Ngưỡng thật muốn đánh hắn.
Tâm thái cái tên này là muốn chơi, khác với họ, có lẽ luôn mong độ khó của trò chơi nâng cao lên một chút, càng lên cao càng tốt.
Làm việc luôn phụ thuộc vào tâm tình.
Bây giờ nói vậy rõ rằng là không muốn chia sẻ những manh mối đã tìm thấy cho mọi người cùng xem.
Cũng nói với họ rằng, "tôi có phát hiện nhưng tôi không muốn nói cho mấy người đó".
"Mẹ nó, đã phơi bày ra hết rồi thì mọi người cùng phơi bày ra luôn đi, mày còn chơi nữa, làm sao không chơi chết mày luôn đi!"
Hướng Đông gầm rú xong thì ném một vật ra.
Đó là sổ đăng ký của phòng trị an.
Khóa biểu trực ban là rơi ra từ nó.
Vẻ mặt của Văn Thanh như thấy chuyện ma huyễn: "Lúc Họa sĩ lấy ra tờ trực ban, ngươi còn giấu giếm sao?"
"Lúc đó tao còn chưa có phát hiện ra nó nữa!"
Giọng điệu Hướng Đông ác liệt, trong sổ đăng ký chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh.
Không có tí manh mối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409089/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.