Hướng Đông bùng nổ một câu chửi tục: "Mới có một lác không gặp, vậy mà mày sắp thăng thiên luôn rồi hả."
Quay đầu lại rống lên với Triều Giản, hoá thân thành mẹ chồng: "Mày chăm sóc nó như thế đó hả? Dương khí không truyền qua được nữa còn không biết thay đổi cách khác sao? Người cổ đại muốn sưởi ấm còn biết cởϊ qυầи áo ôm một cái ... "
Mẹ kiếp, tao còn trợ công? (thúc đẩy tình cảm giùm người ta)
Hướng Đông vả vào cái miệng lắm lời của mình một cái, tiếp tục như không có chuyện gì rống tiếp: "Không được thì để cho người khác đến, chiếm hố xí..."
Trần Ngưỡng trợn mắt ngăn lại lời nói của Hướng Đông : "Họa sĩ, anh lấy được cái gì? "
Họa sĩ giơ tay vén mái tóc dài, kim cương trên đồng hồ lóe sáng muốn:" Không có thứ gì. "
Văn Thanh liếc mắt nhìn về phía Tôn Nhất Hành phía sau Trần Ngưỡng, ra hiệu cho họa sĩ đừng giẫy giụa vô vị nữa, không cần thiết, đồng đội của anh rõ ràng đã chiêu hàng.
Họa sĩ vẫn không hề lay động, kiên trì với câu nói trước đó của mình.
Văn Thanh cười nói: "Vậy anh nói xem tại sao quy tắc lại dùng Lão Lý nhằm vào anh?"
Họa sĩ nói: "Tôi cũng muốn biết."
"Con vịt trước khi chết thường có đặc điểm gì?" Văn Thanh chỉ vào cái môi như trúng độc của anh ta, "Mạnh miệng."
"Trong vòng này có ba người, hai người khác là T57 anh cũng thế đúng không, nếu tôi là anh thì tôi đã nhanh chóng đưa đồ vật ra, mọi người cùng nhau tìm biện pháp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409083/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.