Văn Thanh thấy Trần Ngưỡng sắp sờ thi thể, hắn đưa tay ngăn lại: "Để tôi tới!"
Trần Ngưỡng vừa rồi kích động, lúc này mới bình tĩnh lại, anh nói: "Vậy thì cậu tới."
"Cám ơn nhoa." Văn Thanh trông giống như một con chó nhìn thấy khúc xương, đôi mắt đều phát sáng, thứ này thú vị hơn nhiều so với búp bê hay tờ báo, nhất định phải là hắn tới.
"Để cho tôi tới nhìn xem còn có kinh hỉ bất ngờ nào không."
Khóe miệng Trần Ngưỡng giật giật, Văn Thanh có thể loại trừ, anh đang định chú ý tới người khác, đột nhiên ngửi được cái gì đó, vẻ mặt hơi biến đổi.
Là mùi của nước khử trùng!
Động tác lật quần áo Lão Lý của Văn Thanh dừng lại một chút, lại tiếp tục lật, động tác ngày càng lớn, mùi nước khử trùng càng nồng nặc, như được thoa trên da thịt.
Hắn thích thú tới gần Họa sĩ: "À há."
Họa sĩ đứng sau mấy người, vẻ mặt vàng như nghệ không chút dao động.
"Tốt rồi." Văn Thanh vỗ vỗ tay, " Ông chú này kêu Lão Lý đúng không, là của anh nè."
Nói xong bốn chữ cuối cùng, hắn chỉ vào họa sĩ.
"Chỉ là nước khử trùng thôi, có chắc là tương ứng với Họa sĩ không?" Hướng Đông cũng ngửi được mùi, nhưng không quan tâm lắm, hắn hơi bất bình thay Họa sĩ.
"Không chỉ là nước khử trùng không đâu." Văn Thanh cười khẩy, rút
ra thứ gì đó từ trong túi Lão Lý.
Là một chiếc găng tay dùng một lần.
Cả hai thông tin này đều hướng đến trên người Họa sĩ, không hề có chút che đậy, trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409081/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.