6
Sau đó, ta vò rối tóc, rồi xé vài mảnh vải từ vạt váy, vứt ở cửa hang núi. Tiếp theo, ta an tâm chờ đợi.
Hai ba canh giờ sau, bên ngoài truyền đến tiếng hô hoán ta. “Gia chủ, cái này hình như là của Phu nhân.” Một hộ vệ lớn tiếng nói.
Tiếp đó là một tràng tiếng bước chân hỗn loạn. Triệu Nguyên Sơn mặt xanh mét chui vào trong hang núi.
“Ai? Là ai?” Ta sợ hãi áp vào vách núi, hét lên mất kiểm soát.
“Vân Hoàn, Vân Hoàn, là ta, ta là Nguyên Sơn.” Triệu Nguyên Sơn vừa nói vừa tiến lại gần ta.
Ta ngây người một chút, rồi khóc oà lên nhào về phía trước. Triệu Nguyên Sơn thấy ta nhào lệch hướng, vội bước lên ôm ta vào lòng.
“Nguyên Sơn, ta sợ quá, ta cứ tưởng là bọn họ lại đến.”
“Bọn họ? Bọn họ là ai? Đã xảy ra chuyện gì, tại sao nàng lại một mình trong hang núi này?”
Triệu Nguyên Sơn bất động thanh sắc mà thăm dò.
Ta khóc nói: “Nguyên Sơn, ta cũng không biết bọn họ là ai, ta chỉ biết ta còn đang cắm giấy thái phan cho Phụ thân, bảo Liễu Nhi giúp một tay, nhưng Liễu Nhi vốn đứng sau ta lại biến mất. Liễu Nhi một người sống sờ sờ, lại bị người ta gi.ết ch.ết một cách im lặng. Một thân thủ như thế này, sống nhiều năm như vậy, ta chỉ từng thấy một lần, là năm năm trước.”
“Ta nghe thấy bọn họ nhe răng cười ác ý về phía ta, sợ hãi vô cùng, chỉ biết chạy lảo đảo. Bọn họ đuổi theo ta một đoạn, rồi dừng lại. Ta không biết họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-chinh-the-that-khong-de-dang/5067450/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.