3
Tuy nhiên, sau khi ta xuyên qua Nguyệt môn, cái ta thấy lại không phải Ảnh bích, mà là một hoa viên xa lạ.
Trong góc hoa viên chất đống một hòn non bộ , vô cùng quen mắt, chính là hòn non bộ mà ta vừa “va vào ngất đi” trước đó.
Trong lòng ta sóng to gió lớn . Bên cạnh hòn non bộ là một cổng phụ đóng chặt không người canh gác.
Ta bước đến, áp tai vào cổng phụ, nghe thấy tiếng rao bán nước đường vọng lại từ bên ngoài.
Tư lự cuồn cuộn, ta vội vã quay người, dọc tường viện đi ngược về.
Đi ngang qua “chỗ ở” của mình, ta không bước vào, mà đi vòng qua nó, tiếp tục đi về phía ngược lại.
Hoa cỏ hai bên đường dần dần tranh nhau khoe sắc, khắp nơi là cảnh trí của gia tộc lớn Giang Nam được bài trí bằng đá Thọ Sơn giá trị không nhỏ.
Nha hoàn, bà t.ử và gia đinh mặc đồng phục dần dần trở nên nhiều hơn.
Ta vừa đi vừa dừng, cẩn thận tránh né họ, không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng đến được ngoài một cổng viện mà không nguy hiểm gì.
Nơi đây xà chạm, cột vẽ, phú quý giàu sang áp người.
Ta nấp dưới bóng cây, qua khe cửa, thấy Triệu Nguyên Sơn, người lẽ ra đang nghị sự ở tiền sảnh, mặc cẩm y hoa phục, cùng nữ t.ử có tướng mạo giống ta mà đeo đầy trang sức quý giá, đang trêu đùa đứa bé trai dưới gối.
Đứa bé trông khoảng năm sáu tuổi, mày mắt có nét thanh tuấn của Triệu Nguyên Sơn.
Ta bị chấn động tại chỗ, không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-chinh-the-that-khong-de-dang/5067447/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.