Chương trước
Chương sau
" Ta không hề ấn tượng gì về người này"_ Đinh Vân Trạm cau mày lắc đầu.
" Muội nghĩ ông ta có thể liên quan đến tình trạng biến hóa của huynh, phụ thân cùng những người khác đều không muốn nói về chuyện này nên muội cũng không tiện hỏi họ"
Đinh Lạc Doanh quyết định đến tìm Đinh Vân Trạm chỉ vì muốn chắc chắn rằng huynh ấy không còn nhớ gì về vụ việc năm đó.
Nàng sợ... nếu nhị ca biết hết những gì xảy ra khi đó, biết được rằng bản thân không cùng huyết thống với Đinh gia thì huynh ấy sẽ cảm thấy thế nào.
Hoảng loạn? Sợ hãi? Hay... hận thù?
Hiện tại nàng chỉ có thể đề cập đến vị đạo sĩ bí ẩn năm xưa, mong rằng thu lại chút manh mối nào đó về thân phận thật sự của nhị ca.
Nhưng xem ra hoàn toàn vô vọng rồi. Nhị ca đã không còn nhớ gì về năm đó cả, mẫu thân cũng từng nói đạo sĩ đó khi rời đi vô cùng lặng im, không ai biết được cả, bà từng cho người dđi tìm ông ta nhưng đều bặt vô âm tín, giống như chưa từng tồn tại người này vậy.
Thôi vậy, tạm thời gác chuyện đó qua một bên. Vụ án Đinh phủ vẫn chưa giải quyết xong, nhị ca vẫn là nghi phạm truy nã, không thể kéo dài việc này thêm nữa, nàng cần phải điều tra rõ ràng.
Lãnh Minh Dực và Hoàng Việt Minh đứng thủ ở hai bên Đinh Vân Trạm, Dương Hàn Long đứng lặng ở phía sau, chỉ cần Đinh Vân Trạm có hành động gì đó bất thường, bọn hắn sẽ xuất thủ kìm hắn ta lại.
" Ngươi nói hôm ấy ngươi đang đọc sách bỗng dưng cảm thấy toàn thân vô lực, đầu đau như búa bổ...?"_ Nhạc Phượng Hy ngồi trước mặt hắn, đứng bên cạnh là Tiêu Vận trên tay cầm chắc chiếc lư đỉnh Tinh Âm.
" Đúng vậy"_ Đinh Vân Trạm thở nặng nề. Trong lòng hắn đang sợ hãi! Cứ mỗi lần hắn nhớ lại thảm cảnh ngày hôm ấy thì hắn lại không khống chế sát ý của bản thân mình nữa.
" Trước đó ngươi có từng bị như vậy không?"
" Không. Sức khỏe ta vốn rất tốt, ta chưa hề bị bệnh gì cả"
" Sau đó thì sao? Ý thức ngươi lúc đó còn tỉnh táo không?"
" Mặc dù rất đau nhưng ta vẫn còn ý thức được... lúc đó ta loạng choạng chạy ra ngoài thì thấy..."_ Hắn nói tới đây liền nhíu mày ngẫm nghĩ gì đó sau đó lo lắng nhìn sang Đinh Lạc Doanh.
"... ta thấy đại ca đứng sẳn ở hậu viện chờ ta, sau lưng hắn có rất nhiều gia đinh và nha hoàn"_ Giọng hắn nhỏ dần.
" Ngươi có biết tại sao đại ca ngươi lại đợi ngươi như vậy không? Hai người đã hẹn nhau?"
Hắn nhìn Đinh Lạc Doanh một lần nữa sau đó lắc đầu.
" Sau đó thì sao?"
" Trong lòng ra bỗng dưng thấy rất lo sợ, rồi ta ngửi thấy mùi máu tươi..."
" Máu đó của ai?"
" Là... hai nha hoàn đã xuất hiện cùng đại ca"
Đúng rồi!!! Hắn nhớ ra rồi!!!
Chính mắt hắn thấy hai nha hoàn còn rất trẻ tuổi bị gia đinh khống chế sau đó... hình như đại ca đã nói gì đó với hắn, lúc ấy tai hắn không thể nghe rõ ràng được.
Đại ca đã phất tay ra lệnh đám gia đinh bao vây hắn lại. Đúng vậy chính là muốn bắt hắn!!!
Hắn nhớ đến đây liền thở dồn dập, các mạch máu nổi lên cuồn cuộn trên hai tay hắn, trên trán đổ đầy mồ hôi...
Không xong rồi!!! Hắn sắp không khống chế được mình rồi!
" Từ từ... không cần gấp. Khi nào ngươi bình tĩnh lại thì hãy nói tiếp"_ Nhạc Phượng Hy nhẹ giọng. Ra hiệu Tiêu Vận đặt lư đỉnh lên phía trước. Một luồng khí đen xám từ người Đinh Vân Trạm bay ra như làn khói rồi nó bị hút vào trong lư đỉnh.
" Nhị ca..."_ Đinh Lạc Doanh lo lắng.
" Phù phù... được rồi. Chúng ta tiếp tục"
" Tốt! Là ngươi gϊếŧ chết hai nha hoàn đó?"
" Không... không phải ta..."
" Vậy là ai?"
" Là... đại ca sai người chém chết hai nha hoàn đó"_ Giọng hắn khàn khàn, trong cổ như có gì đó nghẹn lại khô khốc rất khó chịu.
Nhạc Phượng Hy nhìn ra liền pha một tách trà nóng đưa cho hắn.
Nước trà vừa nóng vừa thơm kèm theo vị chác nhẹ chảy qua cổ họng như cuốn trôi đi vật cản trong đó làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
" Hai nha hoàn đó sau khi chết liền bị gia đinh rạch cổ rút máu, chúng... lấy máu hai nha hoàn đó tạt lên người ta... sau đó... ta không còn tỉnh táo nữa... "
" Không thể như thế được! Đại ca... sao lại làm như vậy với huynh được?!!"_ Đinh Lạc Doanh nghe kể đến đây liền không nhịn được mà thốt lên.
Hai tay Đinh Vân Trạm báu chặt vào nhau, thậm chí móng tay đã đâm rách lòng bàn tay đau rát.
" Nhạc Phượng Hy, có khi nào lúc đó nhị ca ta bị trúng mê thuật gì đó rồi sinh ra ảo giác không?"_ Đinh Lạc Doanh quay sang hỏi nàng.
" Không ngoại lệ trường hợp này... nhưng ngươi có từng nghĩ rằng ai có bản lĩnh làm ra chuyện này không?"_ Nhạc Phượng Hy nghiêng đầu hỏi.
" Ta..."
" Theo lời kể của hắn thì đa phần đều tương tự với hiện trường. Ngươi đã từng đề cập với ta là có hai nha hoàn chết không toàn thây, bốn gia đinh cũng bị gϊếŧ chết, đại ca ngươi bị trọng thương. Chi tiết đáng chú ý chính là hai nha hoàn đó..."
" Sao???"
" Ngươi đã từng đề cập với ta là có hai nha hoàn chết không toàn thây. Hắn lại nói chính mắt thấy hai nha hoàn đó bị chém chết sau đó còn bị cắt cổ rút máu... Nếu bây giờ chúng ta có thi thể thì sẽ có thể chứng thực được lời khai của nhị ca ngươi có chính xác không. Hazzz thật tiếc! Các ngươi lại không kiểm tra thi thể rõ ràng lại nhanh chóng đem đi xử lý hết"
" Ta không biết chuyện này. Lúc ta trở về thì mọi thứ đã được xử lý cả rồi"
" Có thể đã có người cố ý muốn tiêu hủy chứng cứ"_ Tiêu Vận nói.
Đinh Lạc Doanh nghe vậy liền biến sắc. Người có bản lĩnh làm ra chuyện này chắc chắn là người của Đinh gia!!!
" Ta đang không hiểu một chuyện,vụ án này có đến sáu người chết, người bị thương lại là trưởng tử của Đinh gia vậy mà bên quan thần đều làm việc rất cặn kẽ chỉ thấy điều binh lặng lẽ bắt người, mọi người dân đều không hề phát hiện ra chuyện lớn này"_ An Nhiên đột nhiên lên tiếng.
" Người đó phải là người trong Đinh phủ, có địa vị cao, quan hệ rộng rãi với quan lại mới có thể giấu được chuyện này"_ Bạch Khinh Lục vừa nói vừa đưa mắt dò ý Đinh Lạc Doanh.
" Phụ thân ta... ông ấy không muốn chuyện này bị lộ ra bên ngoài"
Người chết đều là người làm trong phủ, đại thiếu thì bị hôn mê, không biết khi nào sẽ tỉnh lại, ai ai cũng đều cho rằng nhị thiếu chính là hung thủ, nhị thiếu lại chạy trốn mất càng làm cho người hoài nghi hơn. Vụ án này đều là chuyện của nội phủ, không liên quan đến bên ngoài vì vậy... chuyện nhà vẫn là không nên loan tin ra ngoài.
" Vậy thì ta phải làm gì tiếp đây?"_ Vũ Hồng hỏi.
" Thi thể không còn, lời khai của đại thiếu lại gây bất lợi cho nhị thiếu... vụ án này cụt đường rồi"_ Đông Phương Triệt lắc đầu nói.
" Ta cảm tạ mọi người đã hao tốn tâm sức để giúp đỡ chúng ta. Ta vẫn nên tự điều tra tiếp vụ án này. Giấy thông hành ta đã cho người hoàn tất thủ tục, hai ngày nữa sẽ đem đến tay mọi người"_ Đinh Lạc Doanh nghiêm túc nói.
Vốn dĩ giao dịch giữa nàng và Nhạc Phượng Hy đã chấm dứt, đại ca đã hồi phục trở lại, kiếm nàng cũng đã đưa, nhị ca được đám người Nhạc Phượng Hy tìm được bây giờ lại làm phiền họ điều tra án này thì quá không công bằng.
" Vậy còn hắn?"_ Hoàng Ái Ny đứng lúp ló đằng xa, tay chỉ về phía Đinh Vân Trạm.
Hắn bây giờ đang giả làm người của bọn nàng, nếu bọn nàng rời đi thì hắn cũng không thể quay lại Đinh phủ lại càng không thể đi theo bọn nàng đến kinh thành được nha.
Hơn hết! Nàng vẫn còn ám ảnh hắn bắt cóc nàng rồi còn phát điên a!!! Nàng vẫn không muốn ở gần tên này đâu!
" Chuyện này... ta sẽ nghĩ cách sắp xếp"_ Đinh Lạc Doanh ngập ngừng nói. Thật ra nàng cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt cả.
Nhạc Phượng Hy vẫn một mực ngồi yên lặng, ngón tay vuốt nhẹ cánh môi, ánh mắt linh hoạt vừa nhìn Đinh Lạc Doanh vừa suy nghĩ.
Dường như nàng nắm được mấu chốt quan trọng của vụ án này rồi!
" Ta thấy Đinh cô nương đây quả là quốc sắc thiên hương lại rất hiểu tình đạt lý a~"_ Nhạc Phượng Hy chống cằm nhếch miệng cười.
"...."_ Lại muốn gì đây??? Tự dưng lại ngọt miệng thế này?!
Đinh Lạc Doanh tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng.
" Không biết Đinh cô nương đã có ý trung nhân chưa?"
" Chưa..."_ Đinh Lạc Doanh nuốt nước bọt trả lời.
" Mọi người à, ta muốn thành thân, phải làm sao bây giờ?"
"????"
"...."
"...."
"...."
"!!!!"
Rầmmm
Hoàng Ái Ny ngã xuống ghế, tay xoa xoa mông đứng dậy, hai mắt mở to nhìn cái người vừa thốt lên một lời kinh thiên động địa.
" Ngươi vừa nói cái gì??? Thành thân?"
" Đúng vậy. Chỉ là ta không có danh phận, phụ mẫu đều đã không còn, liệu ta có thể gạ lời hỏi cưới với người ta được không?"_ Nhạc Phượng Hy gật đầu sau đó tỏ ý phiền muộn về gia thất.
" Ngươi muốn thành thân???"_ Hoàng Ái Ny hét lên. Rõ ràng lúc đầu nàng còn sợ hãi Đinh Vân Trạm nên cố ý đứng xa xa một chút, nay lại nhanh như bay đẩy hắn sang một bên, lao vào Nhạc Phượng Hy.
" Suỵt, chuyện trọng đại đừng làm manh động người ngoài"
Không xong rồi!
Chuyện lớn rồi!
Nhạc Phượng Hy bị ma nhập rồi!!!
" Ca!!! Làm sao bây giờ?"_ Hoàng Ái Ny biến sắc quay sang Hoàng Việt Minh.
"...."_ Bốn tên nào đó đang đứng thẳng lưng, mặt không biểu lộ cảm xúc.
Hóa đá hết rồi!!!
" Ngươi... ngươi định... ngươi muốn thành thân với ai?"_ Hoàng Ái Ny hít sâu một hơi, lấy hết sức bình sinh còn lại rặng ra từng chữ.
" Nói thật ngại... người ta muốn ngỏ lời chính là Đinh Lạc Doanh cô nương"
Bầu không khí ngưng trọng lại, ngay cả hít thở cũng không thông.
Cạch! Rầm!!!
" Ai da!!!"_ Tần Minh ngã nhào vào trong phòng.
" Ngươi nghe lén hả?"_ Hiên Viên Ngạo xách hắn đứng dậy.
" Ta không thèm nghe lén nha! Chỉ là... vừa lúc đi ngang qua thì nghe thấy thôi"_ Tần Minh gãi đầu cười ngượng sau đó sáng mắt nhìn Nhạc Phượng Hy.
" Lãnh Phi! Ngươi giỏi đấy! Nam tử hán phải như thế này. Yên tâm! Ta ủng hộ ngươi!"_ Hắn vỗ mạnh vào ngực tỏ ra có bản lĩnh.
" Tần Minh ngốc kia! Ngươi thì hiểu cái gì? Đừng xen vào!"_ Hiên Viên Ngạo tóm lấy cổ áo sau lưng định lôi hắn ra ngoài.
Tần Minh nhanh nhẹn xoay người thoát khỏi ma chảo Hiên Viên Ngao, nhanh chân chạy đến quàng vai nàng.
" Lãnh Phi! Ta nói ngươi nghe, ngươi anh tuấn tài giỏi thế này lại vừa vặn đến tuổi trưởng thành, ngươi cũng nên có một thê tử bên người"_ Hắn còn đang lo sợ Lãnh Phi là đoạn tụ, suốt ngày gần gũi thân mật với mấy tên kia, không ra dáng nam tử hán đại trượng phu gì cả. Vậy thì hắn làm sao dốc hết sức để đấu thực lực với tên này được.
Lần này chính tai hắn nghe được thành ý của Lãnh Phi đối với con gái nhà người ta, hắn còn hận không thể trói cô nương đó vào chăn rồi dâng thẳng vào phòng cho Lãnh Phi.
"Khục..."_ Nàng che miệng ho mạnh một cái, bản chất là để nhịn cười.
Nàng đã phát hiện cái tên Tần Minh này bộ dạng lén lút đứng ngoài phòng nghe lén vì vậy nàng cố ý nói lớn.
Hắn đã muốn nghe thì nàng cho hắn nghe!
" Ngươi trêu bọn ta!!!"_ Hoàng Ái Ny tức tối nói.
" Làm ơn hãy nghiêm túc giùm ta đi, hại lão tử đây đau tim quá"_ Bạch Khinh Lục vuốt vuốt ngực an ủi trái tim bé bỏng của mình.
" Khụ khụ, ta đây rất nghiêm túc bàn chuyện nha. Ngày mai ta sẽ mang lễ đến dự tiệc sẵn tiện gạ hỏi với Đinh lão gia. Lúc ấy..."_ Nàng nháy mắt với Đinh Lạc Doanh_ "... mong cô nương có thể phối hợp tốt với ta, như vậy liền có thể nhanh chóng xử xong án này thôi"
" Hai chuyện này có liên quan đến nhau sao?"_ An Nhiên ù ù cạc cạc không hiểu gì cả.
" Ngươi đã nghĩ ra cách gì?"_ Đinh Lạc Doanh kích động hỏi.
" Cho ta ba... à không là hai ngày, cụ thể là trước thời hạn đoàn bọn ta rời đi, sự thật trong vụ án này sẽ được giải quyết gọn gàng"_ Nàng tự tin giơ lên hai ngón tay, dõng dạc tuyên bố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.