Chương trước
Chương sau
Nhóm Nhạc Phượng Hy nhanh chóng đến quan sát tình hình... có đám người đang chật vật chống lại cả đoàn linh thú lẫn ma thú.
Đúng là nhìn không lầm!!! Linh thú cùng ma thú cùng đứng một phe chống lại con người.
Thực ra linh thú và ma thú như hai cực đối lập, linh thú hấp thụ linh khí mang hệ dương, ma thú hấp thụ chướng khí mang hệ âm... vì vậy bọn chúng không xâm phạm lẫn nhau chỉ thỉnh thoảng đánh nhau để tranh giành lãnh thổ nhưng chúng không thể nào cùng nhau liên hợp lại thành một phe như vậy.
Nhưng bây giờ bọn chúng lại vô cùng náo loạn còn bao vây tấn công con người... vậy thì phải có lý do nào đó mà chúng mới điên cuồng với đám người đó.
Nhạc Phượng Hy không vội xen vào vẫn ung dung quan sát.
Hình như có một cái kiệu... những người xung quanh đang cố gắng bảo hộ người ở trong kiệu đó...
" Họ có vẻ là dong binh đoàn"_ Dương Hàn Long lên tiếng.
" Hửm?"
" Nhìn người nam nhân có râu tay phải cầm đao..."_ Hắn chỉ tay vào hướng người đó rồi nói tiếp_ "... bên hông hắn có đeo tấm bài dong binh đoàn..."
Nàng mới chăm chú nhìn kỹ lại... đó là một thẻ bài làm bằng thanh kim màu chàm, trên đó có khắc ký hiệu đặc trưng của công hội dong binh đoàn. Vậy người nam nhân đeo thẻ bài này hẳn là thủ lĩnh của đoàn và họ đang làm nhiệm vụ... Người ở trong kiệu chắc là nhiệm vụ của bọn họ.
Dong binh đoàn là một đoàn người gồm 6 người trở lên cùng nhau nhận nhiệm vụ do công hội dong binh đoàn ở kinh thành đề xuất ra. Tùy theo cấp độ khó dễ của nhiệm vụ mà sau khi hoàn thành họ sẽ được nhận số thanh tệ tương ứng. Những người trong dong binh đoàn thường là những người thích ngao du tứ phương, mọi nơi đều coi là nhà, chuyên nhận nhiệm vụ để đổi lấy thanh tệ.
Tuy nhiên tính tình những người dong binh đoàn cũng không phải ai cũng giống nhau. Có người tốt có người xấu, có đoàn còn chuyên cướp nhiệm vụ của đoàn khác,...
Nhạc Phượng Hy chợt ngửi được mùi hương thoang thoảng...
" Long, ngươi có ngửi được mùi gì không?"
" Có... nó xuất phát từ trong kiệu"_ Dương Hàn Long gật đầu.
Mùi hương này ngào ngạt, hình như có gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ... tình mê!!! Bọn thú đang bị mùi hương kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà động dục!!!
" Tiểu Phụng, muội có cảm giác khác thường nào không?"_ Nàng lo lắng hỏi.
" Có... muội cảm thấy hơi khó chịu nhưng muội vẫn giữ lí trí được"
Hỏa Phụng là thần thú mà cũng chịu phải sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ này... vậy thì đám thú bình thường kia chắc chắn bị điên loạn không khống chế được.
Nàng đưa Hỏa Phụng vào không gian sau đó phân phó.
" Long, Hồng nhi! Hai người đến đó chặn đám thú lại"
Hai người lập tức rút vũ khí ra bay đến tiếp trợ cho đám người kia. Còn nàng cùng Thiên Kỳ lẻn đến gần kiệu...
Những người dong binh còn đang hoảng hốt chặn lại đám thú, nhiều người còn bị thương nữa nên không biết rằng có hai bóng người nhỏ nhắn đã dễ dàng đột nhập đến gần kiệu...
Nàng nhanh chóng vén màn kiệu bước vào...
" A..."
Có hai người trong kiệu hoảng hốt với sự đột ngột xuất hiện của nàng nên đinhn mở miệng la lên... may nàng nhanh chóng điểm huyệt nói của họ.
Đó là hai vị nữ tử, dường như hai tỷ muội song sinh. Vị nữ tử áo lục có phần điềm tĩnh tao nhã, sắc mặt vì lo sợ mà xanh tái, tay trái ôm chầm lấy muội muội của mình, tay phải cầm một con dao nhỏ, mắt dè chừng nhìn nàng. Còn vị nữ tử còn lại vận cam y linh hoạt, cả người run rẩy ốm yếu nằm yên trong vòng tay chị.
" Ta đến giúp các ngươi... không được la"_ Nàng nghiêm giọng nói.
Hai người nhìn nhau rồi gật đầu liên tục. Nàng thở phào giải huyệt cho họ.
" Trên người các ngươi có mang vật gì kỳ lạ không?"
" Là... gì?"_ Cam y nữ tử run rẫy hỏi lại.
" Thứ gì đó mà gần đây các ngươi mới có, nó có hương thơm chẳng hạn"
" A..."_ Lục y nữ tử kêu lên
" Ngươi có phải không?"_ Nhạc Phương Hy quay sang nhìn thẳng hỏi.
" Có phải... là cái này"_ nàng ta lấy từ trong tay áo ra một hộp nhỏ.
Phượng Hy nhận lấy rồi mở ra... bên trong chiếc hộp là một chùm quả đỏ mọng... nàng nhíu mày... là Triền Tình Quả!? Một loại dược liệu... bình thường nó chỉ tỏa ra hương thơm kíƈɦ ŧɦíƈɦ tìиɦ ɖu͙ƈ cho đám thú, nếu chúng ăn được loại quả này thì sẽ tăng cường sức mạnh, bồi bổ máu,... còn đối với con người thì tác dụng dưỡng da, làn tinh thần thoải mái... nhưng nếu giữ bên người lâu quá thì sẽ bị sinh độc... cơ thể sẽ mềm yếu, không sức lực.
Nhìn sang hai tỷ muội này... thân thủ cũng không tệ, còn là Thuật Linh Sư nhưng tình trạng bây giờ vô cùng bất lợi, nguồn linh khí trong người đang ít dần đi. Có lẽ họ đã bị trúng độc do loại quả này...
" Thứ này các ngươi có ở đâu?"
" Cái này... bọn ta đến..."
" Không xong rồi... bọn thú kéo đến ngày càng đông. Người của ta đều đã bị thương không thể chống đỡ lâu được nữa"_ Người thủ lĩnh hoảng hốt vén màn ngó đầu vào báo cáo.
Bất chợt phát hiện có nhiều thêm hai người... liền giờ đao ra tấn công.
Nhạc Phượng Hy nhanh chóng kéo Thiên Kỳ ra sau lưng rồi thẳng chân đá hắn bay ra khỏi kiệu.
Sau đó nàng quay sang cười nói với hai vị nữ tử.
" Có thể cho ta cái này không?"
" Nếu công tử có thể cứu chúng ta, ta đều có thể cho những gì công tử cần"_ Lục y nữ tử gật đầu.
Nhạc Phượng Hy cất hộp quả vào không gian rồi kêu Thiên Kỳ lấy lọ dược ra đưa cho tỷ muội họ uống.
Nàng thì nhảy ra khỏi kiệu trợ giúp.
" Ngươi là ai?"_ Người thủ lĩnh vẫn còn ấm ức vì bị nam nhân vẻ ngoài nhỏ nhắn yếu ớt thế này làm hắn mất hết mặt mũi.
" Ta là người mới đá ngươi ra khỏi kiệu"_ Nàng nghênh mặt lên nói.
" Ngươi..."
" A...a...a"_ Thêm hai người nữa bị đánh gục.
" Chậc... chúng đến nhiều vậy"_ Nàng tắc lưỡi. Sau đó lấy đàn tranh ra đánh...
Tiếng đàn nàng vang lên... khác với những lần trước, nàng đã khống chế được tần sóng âm thanh nên không làm ảnh hưởng mạnh đến con người chỉ làm cho họ đau đớn hai bên tai "một chút".
Đây là khúc nhạc làm tịnh tâm dành riêng cho bọn thú. Nàng vừa mới lĩnh ngộ tầng 3 từ trong sách "Âm Linh Luật" cách đây không lâu... ai ngờ bây giờ nàng phải thực hành tại đây a~
Âm thanh yêu mị mà trầm mê làm đám thú nhanh chóng lấy lại lý trí, ánh mắt khát đỏ dần chuyển nhạt và trở lại bình thường...
Tuy nhiên, do đàn thú quá đông đúc mà nàng thì phải khống chế tần số âm thanh vừa đủ để không làm hại con người nên không thể giải quyết triệt để hết đám thú... hơn nữa sức nàng cũng có hạn làm sao kéo dài thời gian mãi được!!!
Trong lúc nàng đang vừa tập trung đàn vừa suy nghĩ tìm cách vẹn toàn thì bỗng có tiếng sáo từ xa vang lên...
Tiếng sáo ấy nhẹ nhàng, thoát tục nhưng cũng rất mạnh mẽ... tiếng sáo dần hòa quyện vào tiếng đàn của Nhạc Phượng Hy làm sóng âm lan ra xa hơn...
Đám thú dần ổn định lại sau đó như bị mê hoặc bởi tiếng sáo mà thơ thẩn rời đi...
Nàng dừng đàn... mắt cảnh giác nhìn từ trong bóng tối nơi phát ra tiếng sáo ấy...
Người đó là ai? Người đó mang khí chất rất khác lạ còn rất mạnh... mạnh hơn nàng gấp nhiều lần... và còn một điều nữa...
Đó là...
" Âm Linh Luật" chỉ có nàng và Dực mang dòng máu Pháp Sư mới luyện được... vậy tại sao người đó lại luyện được nó và còn đạt đến tầng thứ 7?!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.