Phòng cũng không lớn, thậm chí là hơi nhỏ.
Thẳng ngay cửa là một cửa sổ một cánh chốt kiểu cũ, một tủ quần áo thẳng đứng dựa vào một bên tường cửa, giường gỗ và đầu giường để bên trái tường mộc mạc đến mức hơi lỗi thời, chiếm hơn nửa không gian, một tấm kiểu cũ, thủy tinh che kín bàn gỗ đen nghiêng về phía giường, im lìm không lên tiếng chen vào trong góc.
Lâm Cẩn Du quan sát một vòng khắp phòng, nhìn thấy mặt bàn đọc sách gỗ đen che bởi thủy tinh ép rất nhiều rất nhiều hình bên dưới, đa số là ảnh chụp chung của ba mẹ Trương và con trai, hoặc là một mình Trương Tín Lễ...Tuổi tăng dần theo thứ tự từ trên xuống dưới.
Phía cao nhất là một tấm hình trắng đen cũ, hai chàng trai mặc quân trang kề vai sát cánh, ở trước ống kính cười vô cùng vui vẻ...Lâm Cẩn Du cảm thấy một người trong số đó ngũ quan cứ cảm giác quen quen thế nào, nhưng lại sống chết không nhớ nổi là ai.
Có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi, không chừng tuổi tấm hình này còn lớn hơn ba cậu, sao cậu có thể quen người trong đó được.
Thôi cậu vẫn là thành thật sắp xếp đồ cho xong...Lâm Cẩn Du mở hai cái vali lớn ra, ngồi chồm hổm dưới đất bắc đầu tự nhiên thu dọn.
Cậu đem quần áo tập trung vào trong một cái vali, lấy bóng rổ, tiểu thuyết, mấy thứ đồ chơi ra nhét vào dưới gầm giường, lấy khăn lông, bàn chải đánh răng ra để sang dự bị một bên, nghĩ một lúc, lại lấy laptop
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-noi-toi-se-gap-duoc-nguoi/2697056/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.