Qua đi một lát Nobita mới có thể bình tĩnh lại để chào hỏi được cô bé một cách đường hoàng.
Cô bé cũng có cảm nhận ban đầu đối với Nobita khá tốt, Nobita trong mắt cô bé có lẽ là con cái trong một gia đình khá giả, chưa phải động tay chân làm việc gì vì tay thậm chí không có vết chai, cầm theo một thanh kiếm làm cảnh không được khai phong, thậm chí tay không có vết cắt của người luyện kiếm.
Tổng hợp lại với bộ dạng đói lả của Nobita khi cô gặp làm cô liên tưởng đến một thư sinh tay trói gà không chặt nhưng lại nông nổi đòi tự lập xách kiếm thiên nhai và bị chết đói dọc đường do không biết kiếm ăn.
Nhưng Nobita trong cảm nhận của cô bé có lẽ là người tốt, tuy hơi ngố ngố nhưng lại khiến người an tâm.
Nếu Nobita biết độc tâm thuật chắc tâm muốn chết đều có, anh đường đường đại danh đỉnh đỉnh “Kiếm Thần”, soái không biên giới mà lại bị đánh giá là “Ngố ngố nhưng khiến người an tâm” sao???
Nói chuyện với nhau Nobita nghe nàng kể rằng nàng là con gái độc nhất của gia đình kiếm củi, bố mẹ mất sớm chỉ để lại mỗi nàng, không thân thích nên nàng chỉ có thể sống tiết kiệm bằng số tiền dành dụm tích cóp của hai người quá cố, đến nay cũng hết cả rồi.
Bát cháo Nobita vừa húp cũng là phần lương thực cuối cùng trong ngôi nhà này, biết thế Nobita lại hơi lúng túng, thì ra vì giúp bản thân mà nàng lại hi sinh nhiều như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-nobita/2956095/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.