Lục cục…lục cục…. 
Tiếng động phát ra từ ngăn kéo bàn học khiến Nobita hồi hộp, 
Bỗng ngăn kéo tự động đẩy ra làm ngã cả cái ghế học bài của Nobita, 
Thế rồi một cái đầu tròn vo màu xanh dương ló ra khỏi ngăn kéo. 
Doraemon lóe sáng đăng tràng…. 
Không phải miêu tả quá nhiều chi tiết về Doraemon chắc ai ai cũng tưởng tượng được, 
Một cái đầu to hơn thân hình, 
Hai mắt to tròn xoe linh động, 
Hai bên sáu cái ria mép, 
Cái miệng lớn có thể nhét được cả cái chậu vào, 
Tay chân tròn tròn không có ngón. 
Miêu tả ra thấy thật dị hợm, 
Cơ mà Nobita thấy bây giờ thì Doraemon đẹp và đáng yêu hơn mọi vị thiên thần. 
“Chào cậu, mạnh giỏi chứ Nobita-kun? 
Tớ đến đây với thiện ý, muốn giúp cậu tránh những rủi ro xui xẻo trong cuộc sống.” 
Nhập hí Nobita tiếp lời: 
“Nhưng làm sao mà tránh được chứ?” 
“Đơn giản lắm, khi nào cậu gặp nguy tớ sẽ báo trước cho cậu tránh.” 
Doraemon cười trả lời, bỗng cậu ta thấy bên cạnh một đĩa bánh hỏi. 
“Cái gì đây?” 
“Bánh nếp đấy, cậu muốn ăn thì cứ tự nhiên.” 
Nghe Nobita nói vậy Doraemon khai tâm ăn, 
Không được mấy giây đã “sạch như chùi ( chùi đồng nghĩa với lau, rửa, là tiếng địa phương)”. 
Chén hết bánh Doraemon tự nhiên như ruồi cáo từ: 
“Cám ơn nhé, bây giờ tớ phải đi.” 
Nhìn tình huống có tính hí kịch một màn làm Nobita suýt thì bật cười, 
May sao nín được. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-nobita/2956072/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.