30
“Đồ, bung chỉ rồi…” Tô Cùng trượt tay trên lưng Lâm Phục, vùng vẫy nói giữa nụ hôn, “Anh buông ra đã…”
“Cứ để nó bung.” Lâm Phục không chỉ không buông mà còn ôm chặt hơn, Tô Cùng bị anh hôn đến không nói nổi, đành phải nhắm mắt ngượng ngùng đón nhận, hai đôi môi quyện vào nhau ngọt ngào lại thật tốt đẹp. Còn hòa cùng tiếng chỉ bung phựt phựt và tiếng nút áo vest rớt tinh tang, bộ vest thủ công cao cấp đặt may ở Ý của sếp Lâm rã ra thành mấy miếng vải vụn với tốc độ thấy được bằng mắt thường…
Đồ càng đắt, hỏng càng nhanh.
Kết thúc nụ hôn nồng đậm yêu thương, Lâm Phục hơi lỏng tay buông Tô Cùng, cách mấy cm dịu dàng nhìn cậu, trêu: “Vì hôn em một lần, anh tốn năm mươi triệu.”
Tô Cùng còn chưa hoàn hồn khỏi nụ hôn dữ dội như cuồng phong, mắt mơ màng, ậm nước lóng lánh, đôi môi sưng đỏ mấp máy, như muốn nói gì, nhưng cậu chưa kịp lên tiếng Lâm Phục đã đổi giọng, bảo: “Sao lại có chuyện lợi cho anh đến thế này cơ chứ?”
Tô Cùng cười xấu hổ, mái tóc đen mềm lay động trong gió.
Một thứ khác cũng đang lay động trong gió là nửa bên quần của sếp Lâm.
“Anh chỉ hận không thể cho em cả thế giới.” Lâm Phục thâm tình bày tỏ từ tận đáy lòng, hai tay trân trọng ôm mặt Tô Cùng, vì anh thật sự không muốn lỏa lồ xuống tầng nên cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người, rồi hôn lên trán và giữa mày cậu, trượt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ngheo-phu-ho/2552136/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.