11
Chắc do thèm quá lâu, Tô Cùng nhỏ con gầy gò tiêu diệt một hơi hai con vịt nướng.
Lâm Phục chẳng ăn mấy, cứ lẳng lặng ngồi đó cuốn thịt cho Tô Cùng…
Xương vịt Tô Cùng ăn chất thành đống trên bàn, trong thời gian Lâm Phục đi tính tiền, Tô Cùng gom chỗ xương vào đĩa giấy đã dùng rồi cầm khăn giấy lùa hết vụn bánh vào đĩa.
Làm xong xuôi, Tô Cùng tới chỗ Lâm Phục, nghiêm túc nói cảm ơn: “Cảm ơn anh mời tôi ăn vịt nướng, tôi vui lắm.”
Nụ cười nhẹ no nê và cảm kích từ tận đáy lòng trên khuôn mặt thanh tú chưa hết nét trẻ con như mũi tên găm thẳng vào tim.
“… Đừng khách sáo.” Lâm Phục bình thản quay mặt đi, ôm ngực.
Khi về, chiếc xe hỏng động cơ bất tử của Lâm Phục đã bị kéo đi, Tiểu Trương gọi chiếc khác từ công ty đến, đang chờ Lâm Phục trong xe.
“Vậy tôi về đây.” Tô Cùng lễ phép chào, “Tạm biệt.”
Lâm Phục phóng khoáng vẫy tay, xảo quyệt đáp lại bằng câu “Mai gặp lại.”
Tô Cùng vui vẻ ngâm nga, nhảy nhót lên lầu.
Lâm Phục cứ dõi theo bóng lưng gầy gầy của Tô Cùng mãi đến khi cậu biến mất vào hành lang tối đen.
Tiểu Trương mở cửa xe, nhắc Lâm Phục đứng sừng sững như mọc rễ: “Sếp Lâm, mời ngài lên xe.”
Khả năng kiềm chế mà sếp Lâm nhà chúng ta vẫn tự hào sắp tan nát rồi.
“… Đi thôi.” Lâm Phục nói nhỏ.
Tiểu Trương: …
Hình như sếp Lâm của chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ngheo-phu-ho/2552112/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.