Thận Hàng, Đại tướng quân đương triều.
Hắn gần đây rất khổ não.
Tiểu hoàng đế có tân hoan, lạnh nhạt hắn đã nửa tháng.
"Ha ha ha... Ha ha ha..."
Tiểu hoàng đế trên người khoác ngoại bào của tướng quân, hai má đỏ bừng bừng nằm ngửa trên long sàng, tân hoan nằm trong lồng ngực của y.
Tướng quân trốn ở sau bức bình phong, ngồi trên một băng ghế nhỏ còn thấy hơn chân hắn—— băng ghế quá thấp, hắn chân quá dài, cho nên tướng quân thoạt nhìn có chút đáng thương.
Tiểu hoàng đế ôm một con tiểu Ly Hoa Miêu, ở trên giường lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng để sát vào lỗ tai mèo nhỏ thì thầm nói cái gì.
Âm thanh đùa đùa giỡn giỡn không dứt bên tai, tướng quân ngửa mặt lên trời thở dài: "Vương các lão, ngươi thật đúng là..."
Nửa tháng trước, thời điểm Vương các lão đến bẩm tấu ngẫu nhiên thấy được hoàng đế xương quai xanh có hồng ngân, lão nhân gia suýt nữa thở không ra hơi, ngày hôm sau liền đưa Ly Hoa Miêu tiến cung.
Vương các lão cũng sớm đã thả xuống việc dòng dõi, chỉ là có làm sao thì nhìn tướng quân cùng tiểu hoàng đế đều không vừa mắt. Ngày đó sau khi về nhà nghix kế, quyết tâm làm khó Đại tướng quân.
Vương các lão tiểu tâm tư, Đại tướng quân cũng biết.
Hắn chinh chiến sa trường, trên người tránh không được có chứa huyết tinh chi khí.
Đám động vật nhỏ trời sinh có thể nhận biết nguy hiểm khí tràng từ nhân loại, gặp phải người tính khí táo bạo sẽ lập tức tránh né chín mươi dặm, chớ nói chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-muon-quan-khoc-quan-khong-the-khong-khoc/4084866/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.