“Méo!” Mèo con trắng tuyết vung vẫy bốn móng, không phải nó không muốn phản kháng, mà gia gia nhà nó là một thần thú đã sống mấy vạn năm, tiên lực cuồn cuộn, một con mèo con vừa phi thăng như nó không thể chống lại được, bị ông nội mình áp bức, không thể không biến về nguyên hình.
Con hổ ngậm mèo con nhảy lên, Mạc Thiên Liêu lập tức bò dậy, dùng phương pháp thần mộc liễm tức để ấn giấu tiên khí xung quanh, tức tốc đuổi theo.
Hòn đảo nổi rất rộng, hổ to ngậm mèo nhỏ nhảy qua một con sông nhỏ, xuyên qua rừng rậm, đến một khoảnh đất trống rộng rãi. Mạc Thiên Liêu theo suốt đường, đã ghi nhớ hết địa hình hòn đảo. Trên đảo không có núi cao, chỉ có một ít đồi thấp, cỏ cây xanh rờn. Thấp thoáng dưới tàng cây có rất nhiều căn phòng nhỏ xinh xắn.
Theo lời lão hỗn đản nói, trên đảo này ngoài người thuộc Bạch Hổ Tộc thì không còn ai khác, vậy lẽ ra phải có tiên phủ hoa lệ mới đúng.
Nhưng, không có.
Từng đống từng đống hổ to xù lông, chồng chất trên chỗ đất trống, lười biếng nằm phơi nắng. Thấy gia gia tha mèo con về, cả đàn hổ ngóc đầu lên, mắt sáng quắt nhìn cả hai.
Mạc Thiên Liêu biến thành cái cây lặng lẽ đứng một bên.
Mèo con bị gia gia ngậm, nhìn quanh, muốn tìm Mạc Thiên Liêu trong rừng. Mạc Thiên Liêu đã hóa thành đại thụ vẫy lá cây, nói với mèo con mình đi theo đây.
Nhìn thấy cái cây ngốc chết kia, Thanh Đồng mới yên tâm, thõng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-moc-cao-hoai-khong-het/3078372/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.