Mạc Thiên Liêu sửng sốt, cũng cuống quít nhảy đi lên, vươn tay nắm một miếng vảy rồng, ôm lấy mèo nhỏ suýt ngã xuống vào trong lòng.
Thanh Long thét dài một tiếng, xoay quanh trong không trung một lát, nháy mắt chui vào đám mây.
Mạc Thiên Liêu khởi động một chiếc lồng ngự phong, phủ lấy mình cùng mèo nhỏ, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy cảnh vật hai bên đã biến thành hư ảnh, không bao lâu, cự long liền ngừng lại, xoay quanh trong không trung.
Sao lại không đi tiếp? Mạc Thiên Liêu cúi đầu nhìn xuống, không khỏi mở to hai mắt, phía dưới thế nhưng chính là ma cung Minh Yên cách núi Thái Huyền xa vạn dặm.
Vạn dặm trong chớp mắt, không hổ là thần thú thượng cổ.
Mạc Thiên Liêu ôm mèo nhỏ từ chân rồng đi xuống, Thanh Long liền gào thét bay vào ma cung.
“Ma sủng chí tôn thật sự là khí phách!” Vài ma tu bên ngoài ma cung đều cảm thán.
“Hàng phục một đầu cự long, đây cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm, không hổ là ma đạo chí tôn.” Những người khác cũng cùng phụ họa.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, lúc này mới nhớ tới Minh Yên vẫn nói với bên ngoài rằng, ma sủng của hắn là rồng. Lúc trước Mạc Thiên Liêu cũng gặp qua, cự long kia gào thét mà đến, sau đó Minh Yên rất nhanh sẽ xuất hiện, tất cả mọi người cho rằng hắn cưỡi rồng đến, không nghĩ tới bản thân hắn chính là con rồng kia.
Chỉnh chỉnh tà áo, Mạc Thiên Liêu ôm mèo nhỏ rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-moc-cao-hoai-khong-het/3078344/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.