Trở lại cung Thanh Ninh, Mạc Thiên Liêu liền bị hung hăng chỉnh sửa một hồi, ôm đầu, chôn gương mặt tràn đầy vết cào trong chăn, chỉ chừa cái gáy ra ngoài, một bộ tùy người muốn chém muốn giết gì.
Thanh Đồng dựa ở đầu giường, theo thói quen vươn ngón tay thon dài ra, chuẩn bị liếm liếm, bỗng nhiên dừng lại. Nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc, bên trong móng tay còn có vụn gỗ, cơ mà lại không có lông, không thể liếm.
Một cái đầu lớn tiến lại gần, chen đến giữa khuỷu tay và ngực Thanh Đồng: “Tay dơ rồi sao? Chúng ta đi tắm rửa đi.”
Thanh Đồng cúi đầu nhìn hắn, há miệng, cắn.
“Á, đau đau đau!” Mạc Thiên Liêu bị cắn lỗ tai, vẫn như trước kiên trì không ngừng ôm mèo trong lòng đi tắm.
Mạc Thiên Liêu ôm mỹ nhân trần trụi, ngồi ở trong bể, một bên thì dịu dàng lau rửa cho y, một bên thì biến đầu ngón tay thành chồi non cho y chơi.
Thanh Đồng vươn ngón tay thon dài ra, chọt chọt cái chồi xanh be bé kia:“Ngươi có thể nở hoa hay không?”
“Bất tẫn mộc thông thường sẽ không nở hoa,” Mạc Thiên Liêu đặt cằm trên bờ vai trơn mịn kia, nhẹ nhạng cọ cọ cái gáy duyên dáng,“Nhưng mà, ta thì có.”
“Cho ta xem!” Thanh Đồng hiếu kỳ chọt chọt tay hắn.
“Ừm, hoa cũng không phải dễ dàng nở,” Hai tay Mạc Thiên Liêu giữ chặt lấy eo Thanh Đồng, kéo y vào trong lòng ôm ôm,“Cần chút ngoại lực.”
“Hở?” Thanh Đồng khó hiểu, nở hoa còn cần ngoại lực gì?
Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-moc-cao-hoai-khong-het/3078289/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.