Thi đấu tài nghệ kết thúc, bên luyện đan không có gì bất ngờ xảy ra, Hoa Tình đoạt giải nhất, cầm một hộp cỏ Vong Ưu trở lại trên đài Ốc Vân Tông. Xiêm y năm màu rực rỡ lướt qua không trung, nhẹ nhàng mà ưu nhã.
“Quả nhiên chỉ có Hoa đan mới có thể mặc xiêm y biến hóa đa dạng như vậy.” Nữ đệ tử môn phái khác đều nghị luận.
“Lúc trước còn cảm giác nam tử ăn mặc diễm lệ quá sẽ xấu, gặp qua Hoa đan sư rồi thì không còn nghĩ như vậy nữa.”
“Nghe nói hắn chỉ mới có hơn một trăm tuổi thôi đó!”
Dáng người Hoa Tình cao ngất, mắt nhìn thẳng, hơi hơi ngưỡng cằm, hướng về phía những ánh mắt sùng kính kia gật đầu thăm hỏi. Lúc gần tới đài cao của Ốc Vân Tông, đột nhiên, một thân ảnh trắng nhạt lướt lại.
Mọi người chỉ nhìn thấy Thanh Đồng chân nhân chợt xuất hiện, kéo Hoa đan sư đi, tưởng sư thúc quan tâm sư điệt, sợ hắn luyện đan hết sức lên đài không được, đều cảm khái bầu không khí trong Ốc Vân Tông thật hòa thuận.
“Bẹp!” Hoa Tình bị một bàn tay sư thúc đập ngã xuống đài cao Ốc Vân Tông, mặt hôn đất mẹ, may mà người tu tiên da dày thịt béo, ngã xuống như vậy cũng không có thương tích gì, nhưng mà……rất đau!
“Sư tôn cứu mạng!” Hoa Tình lập tức hướng sư phụ nhà mình cầu cứu, Huyền Cơ dừng tay đang thắt dây thừng, ngẩng đầu nhìn đồ đệ bị sư đệ đập rớt, lấy khuỷu tay chọt chọt Ngọc Ly ngồi xổm bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-moc-cao-hoai-khong-het/3078258/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.