Chương trước
Chương sau
Tiểu long nhìn thấy ma pháp sư của Quang Minh giáo hội vây chặt lấy nó trên không trung, nó bất mãn kêu lên:

"Thần thuyết, con dân của người đều là lương thiện bác ái, các ngươi lấy đông ức hiếp yếu như thế này là không đúng"

Đám đông người Quang Minh giáo hội dở khóc dở cười, con vật bé nhỏ này là Đông phương thần long, lại trẻ con như vậy, hơn nữa lại còn đối đầu với họ, điều này khiến cho họ cảm thấy mơ hồ.

"Được rồi, ta trả đại thần côn lại cho các ngươi là được chứ gì, các ngươi tránh ra, ta lấy thân phận đại đức đại uy đại long Bảo Bảo thề rằng, tuyệt đối không nhân cơ hội chạy trốn", tiểu long chớp chớp hai mắt long lanh, bộ dạng vô cùng đáng yêu ngây thơ.

Lúc này, đến đám người của Quang Minh giáo hội cũng cảm thấy con vật nhỏ bé này giống với một thần côn, lại còn đại đức đại uy đại long nữa, nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống một tên nhãi chưa cai sữa mẹ.

Ngũ giai Quang Minh pháp sư trên không trung nhìn bộ dạng lảo đảo chực rơi xuống của tiểu long trên không trung, nghĩ rằng nó không có cách nào mang theo thánh vật bỏ chạy khỏi nơi này, ông ta vung tay, đám người tản ra, để cho tiểu long một con đường

Tiểu long túm lấy chiếc hòm, lảo đảo bay ra khỏi vòng vây, giọng nói không rõ ràng: "Ối, ối, ối...ôi mệt, ôi mệt, ôi mệt..."

"Rầm"

Lúc tiểu long bay qua đỉnh đầu của Mộng Khả Nhi, người nó run lên, dường như đã kiệt sức, chiếc hòm lớn rơi thẳng xuống.

Ánh sáng thất sắc lóe lên, Mộng Khả Nhi đứng trên ngọc liên đài, giống như lăng ba tiên tử lao lên không trung, tóm lấy chiếc hòm cổ, sau đó như sao băng vụt qua bầu trời lao về phía xa.

Hỗn Thiên tiểu ma vương chăm chú nhìn tiểu long, lúc này nhìn thấy thánh vật đã đoạt được, vỗ Thần Ma dực sau lưng, giống như một con đại điểu lao lên không trung, đuổi theo Mộng Khả Nhi.

Quang Minh giáo hội kinh ngạc phẫn nộ, ngũ giai Quang Minh pháp sư thét lớn: "Đuổi, không để cho chúng chạy thoát" Ông ta dùng phong tường thuật, nhanh như tia chớp xông lên trước đuổi theo, những Quang Minh pháp sư khác đuổi ngay đằng sau.

Lúc này, quân đội đã tới bên ngoài thần điện.

Ngũ giai Hắc Ám pháp sư trên không trung thét lên: "Rút"

Tất cả các giáo đồ Hắc Ám đều nhanh chóng rút lui, ngũ giai Hắc Ám pháp sư do dự một lát rồi đuổi theo hướng Mộng Khả Nhi rời đi.

Những nhân viên thần chức của thần điện không còn lo đến việc ngăn chặn các giáo đồ Hắc Ám, tất cả đều lao ra ngoài thần điện, muốn đuổi theo thánh vật của Quang Minh giáo hội.

Thần Nam vung ra Cầm Long Thủ, một tay túm lấy con vật bé nhỏ, ôm lấy người nó hóa thành một làn khói nhẹ, nhanh chóng lao ra ngoài thần điện.

Tiểu long bất mãn kêu lên: "Thả ta ra, đại thần côn quả thật có xá lợi, ta cần phải lấy nó lại".

"Không thể nào, quả thật có thần xá lợi sao?" Thần Nam có chút kinh ngạc, nói:

"Ngươi, đồ tiểu hồ đồ, làm sao có thể để một món đồ quan trọng như thể lọt vào tay ả đàn bà đó được, cho ả ta thì không bằng trả lại cho Quang Minh thần giáo! Nếu như ả ta thật sự có được sức mạnh của thần xá lợi, ta chết là cái chắc, tên nhóc nhà không phải bị nữ sắc làm cho mê muội rồi chứ. Đã không cho ta, ngược lại lại còn cho ả, ngươi nhất định là cố ý rồi."

"Ta đúng là đã cố ý, tuy nhiên chiếc hòm đó là trống rỗng", tiểu long chớp đôi mắt to, vô cùng ngây thơ nói.

"Ta ngất đây, tên nhóc nhà ngươi đúng là xảo quyệt" Thần Nam bừng tỉnh, nói:

"Mau trở về, cẩn thận một chút, ta đợi ngươi ở nhà trọ".

Thần Nam thả tiểu long ra, chàng không thể ngờ rằng tiểu long lại xảo quyệt như vậy, lại vứt cho Mộng Khả Nhi một chiếc hòm không, dùng kế "Điệu hổ li sơn" để tách bọn họ ra, không cần nghĩ cũng biết tiểu long giấu thánh vật ở trong thần điện.

Tiêu long lén la lén lút chui vào trong thần điện, Thần Nam thì nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tân Lan đô thành Đức Lí huyên náo vô cùng, quân đội vây chặt xung quanh Quang Minh thần điện.

Thần Nam vừa mới trở về nhà trọ không lâu, tiểu long đã túm một chiếc bọc bằng vải dầu trở về, nhanh chóng lao vào trong phòng, nó lớn tiếng thét lên:

"Chúng ta chuẩn bị chạy thôi, ả đàn bà đó mặc dù bị ta lừa, nhưng ả ta rất thông minh, đã nhanh chóng phát hiện ra tình hình, ả ta quay đầu lao vào trong thần điện, dẫn đám người đó trở về, bọn họ vừa hay nhìn thấy ta cầm bọc này. Tuy nhiên bọn họ không nhanh bằng ta được, ta đã xông ra rồi".

Ngất mất!. Thần Nam rối tung lên,đây đúng là lấy đá đập vào chân của mình.

"Con vật nhóc này, vốn cho rằng ngươi làm rất ổn thỏa rồi, bây giờ..."

Thần Nam không nói nhiều nữa, ôm lấy tiểu long, lao ra khỏi phòng, cưỡi lên Bạch tê ngưu, giống như một cơn gió lao ra đường lớn.

Trên đường của Tân Lan vương đô là một trận đại loạn, Mộng Khả Nhi đứng trên Ngọc Liên đài, toàn thân hàng vạn hào quang phát ra, theo hướng Thần Nam bỏ chạy đuổi theo.

Phía sau nàng ta là Hỗn Thiên tiểu ma vương, Thần Ma dực là bảo vật do đạo pháp và ma pháp kết hợp tế luyện thành, giúp cho Hạng Thiên bay nhanh như chớp.

Phía sau Hạng Thiên là ngũ giai Quang Minh pháp sư và ngũ giai Hắc Ám pháp sư, phía sau lưng bọn họ là hai ngũ giai võ giả của Quang Minh giáo hội, sau cùng là đám đông nhân viên thần chức của Quang Minh giáo hội.

Thực lực của đại quân truy sát hùng mạnh tới cực điểm, không cần nói tới những người khác, chỉ cần bốn vị ngũ giai cao thủ cũng không phải là những đối tượng mà người bình thường có thể chống lại được, Thần Nam nếu như bị đuổi kịp, không bị đánh nát vụn mới là lạ.

Tuy nhiên, Bạch tê ngưu quả thật vô cùng thần tuấn, không hổ là tam giai thông linh thú vương, nhanh như chớp lao ra ngoài thành.

Thần Nam nghe thấy tiếng gió vù vù, cây cối hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau. Chàng ta quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện ra Mộng Khả Nhi và Hạng Thiên đuổi theo ngay sau không nhanh không chậm, trước sau gì vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, bọn họ đều có những bảo vật phi hành, rõ ràng không cần dụng lực.

Ngũ giai Quang Minh pháp sư và ngũ giai Hắc Ám pháp sư, tốc độ rất nhanh chóng, chớp mắt khoảng cách ngày càng gần, hai ngũ giai võ giả cũng chạy nhanh như điện, mặc dù không nhanh bằng những người ở phía trước, nhưng cũng đang giữ một khoảng cách nhất định.

Còn về đám nhân viên thần chức thì bị bỏ lại tận phía sau, sớm đã không nhìn thấy bóng người.

Thần Nam có chút kinh hãi, nếu như không phải Bạch Tê ngưu thiên bẩm là dị chủng, e rằng sớm đã bị đám người ở phía sau đuổi kịp rồi, chàng quyết định một lát nữa, sẽ bỏ lại Bạch Tê ngưu, dựa vào tốc độ thân pháp Thiên Ma Bộ bỏ chạy. Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa phải lúc, cần phải phát huy tiềm lực của Bạch Tê ngưu tới mức cực điểm, để tinh lực của đám người đằng sau hao phí hết.

Thần Nam trên lưng Bạch Tê ngưu, mở chiếc bọc vải dầu hình dài, ánh sáng chói lóa phát ra, một luồng khí tức thần thánh cuồn cuộn lao lên không trung.

Một đoạn xương thần trắng như ngọc, ánh sáng lấp lánh xuất hiện trước mắt chàng, đây chính là xương tay của Quang Minh thần, phần sụn nối bắp tay và ống tay đã bị vụn, xương bắp tay và ống tay ở cùng nhau, còn bàn tay thì đã bị mất.

Thần Nam trước kia khi ở thành Tội Ác, đã từng nhìn thấy di cốt của cổ thần, nhưng so sánh với thần cốt trước mắt, những thứ kia chỉ như bùn đất, đây mới là minh châu.

Cánh tay của Quang Minh thần mặc dù đã xuất hiện không ít những vết nứt, nhưng vẫn có thể cảm thấy một luồng khí tức thánh khiết mạnh mẽ vô cùng, một luồng sức mạnh quang minh thần thánh vô cùng đang không ngừng dao động.

Quang Minh thần ít nhất cũng đã biến mất hàng vạn năm, tuy nhiên đống xương tàn mà ông ta để lại vẫn thánh khiết như vậy, lại giữ được dao động sức mạnh mạnh mẽ như vậy, điều này thật sự khiến người ta kinh ngạc, nếu như ông ta vẫn còn sống, không biết võ công sẽ đáng sợ nhường nào?

Tiểu long kêu lên: "Đại thần côn thật hùng mạnh"

Nhìn cánh tay này, Thần nam có chút thất thần, có thể tưởng tượng, Quang Minh thần nhất định là một nhân vật pháp lực thông thiên, nhưng cho dù ông ta là một nhân vật hùng mạnh như thế nào thì vẫn bị người ta đánh tới nát xương cốt, có thể tưởng tượng đối thủ của ông ta đáng sợ tới nhường nào!

Huống hồ, nghe nói trận đại chiến kinh thiên năm đó, Quang Minh thần và Thiên Ma của Đông phương liên thủ lại chống địch, kết quả hai người đã bị thảm bại, nhân vật nằm ngoài sự tưởng tượng này khiến Thần Nam trong lòng kinh hãi, đây rốt cuộc là một nhân vật như thế nào?

"Đồ trâu ngu ngốc chạy nhanh lên, chúng đuổi tới nơi rồi!" giọng của tiểu long khiến Thần Nam bừng tỉnh

Vài người ở phía sau chắc đã nhìn thấy ánh sáng của thần cốt, nhanh chóng kéo gần khoảng cách, lập tức đuổi tới nơi.

Tới lúc này, Thần Nam không những không sợ hãi, ngược lại còn rất bình tĩnh, chàng ta gõ tiểu long, nói: "Thần xá lợi mà ngươi nói đâu?"

Tiểu long dùng tiểu trảo màu hoàng kim xoa phần bị cốc, bất mãn làu nhàu: "Rõ ràng cảm nhận thấy dao động của sức mạnh thuần khiết đó sao, chẳng lẽ thần cốt chính là xá lợi, xá lợi chính là thần cốt"

Tuy nhiên, đúng trong lúc này, Mộng Khả Nhi đột nhiên tăng tốc, nhanh như một tia chớp lao tới, hai mắt nhìn chằm chằm vào thần cốt trong tay Thần nam, nói một mình: "Sức mạnh của Quang Minh thần bị phong ấn trong tàn cốt của mình..."

Còn Hạng Thiên cũng trong lúc này lao tới, áo dài bay phần phật, mái tóc dài màu đỏ huyết tung bay, hung quang trong mắt không ngừng lóe lên, dường như lúc nào cũng có thể ra tay cướp lấy thần cốt.

Thần Nam không quan tâm tới tiếng kêu của tiểu long, giơ cao thần cốt lên, nói: "Các ngươi muốn có? Nếu thể, ai muốn ta sẽ ném cho".

Chàng ta bây giờ cảm thấy áp lực vô cùng lớn, hai cường địch ở trên đầu đang nhìn chằm chằm, phía sau vẫn còn bốn tuyệt thế cao thủ đuổi riết không thôi, với võ công của chàng mà nói, động thủ với nhiều người như vậy, nhất định sẽ bị đánh nát.

Mộng Khả Nhi không nói gì, chỉ đuổi theo sau chàng không nhanh cũng không chậm.

Hạng Thiên thì vô cùng háo hức, hai mắt hồng quang lóe lên, tuy nhiên hắn ta cuối cùng lại lắc đầu, cười nhạt nói: "Ta vẫn chưa sống đủ, ta không muốn bị bốn lão già phía sau đánh nát, không ăn được định vất cho người sao? Hừm?"

"Thật ra vô cùng đơn giản..." Thần Nam cười nói: "Nếu như các ngươi không cần, ta có thể vứt trả lại cho chúng" Nói rồi, Thần Nam nhấc thần cốt giơ lên cao.

"Đợi đã, ngươi thật sự không tiếc sao? Bên trong đó có một bộ phận sức mạnh của Quang Minh thần" Hạng Thiên vội vàng ngăn chàng ta lại.

"Nếu như đến mạng còn không có, thứ sức mạnh phù phiếm không chắc đã có được này còn có tác dụng gì nữa? Cho các ngươi làm bia đỡ đạn!" Thần Nam cười nhạt, đường như lúc nào cũng có thể ném thần cốt đi.

Lúc này, Mộng Khả Nhi bình tĩnh nói: "Cho dù bây giờ ngươi có vất đi, sau này chúng cũng sẽ tìm tới ngươi, bởi vì ngươi đã làm chúng mất thể diện".

"Đó là chuyện của sau này, ít nhất bây giờ cũng có thể được bình an, ta không muốn phí lời, ta không mong muốn làm áo cưới cho các ngươi"

"Được rồi, ba người chúng ta liên thủ chống địch, giết chết ngũ giai tuyệt thế cao thủ!"

Lời nói của Mộng Khả Nhi khiến người ta kinh hãi, nhưng sắc mặt của nàng ta thì vẫn bình tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.