Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ phát cuồng bạo đúng là có sức mạnh hủy diệt thiên địa. Năng lượng tuôn trào giống như Trường Giang cuồn cuộn chảy xiết, khiến những ma pháp sư trên không trung kinh hãi chạy trốn. Tất cả đều lao lên cao trên không trung.
Đợi tới sau khi luồng năng lượng đáng sợ đó đi qua, mười mấy vị thanh niên cao thủ mới hoặc là phát ra ma pháp hoặc là thúc kiếm khí, mãnh liệt tấn công Lăng Tử Hư. Muốn giết chết tay Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ này, chỉ có một cách là lúc này làm cho lão ta mất máu nghiêm trọng. Chỉ cần khiến cho lão ta rơi vào cảnh phát cuồng, khiến cho máu trong người sôi sục, thì mới có thể giết chết lão được.
Lúc này, Thần Nam và Long Vũ đã lùi ra khỏi chiến trường, từ từ dồn ép Lăng Vân. Nhưng cao thủ khác kiềm chế Lăng Tử Hư lúc này thần trí đã không còn tỉnh táo, nên hai người bọn họ không lo lắng bị chịu đòn tấn công đột ngột của Ngũ Giai cao thủ.
Long Vũ tuyệt mỹ, lúc này phát ra một luồng sát khí đáng sợ. Khuôn mặt xinh đẹp vô song giống như băng tuyết, mang theo một nỗi đau đớn, một chút phẫn nộ. Nàng ta lạnh lùng đưa mắt nhìn Lăng Vân, từng bước từng bước tiến lại gần, giọng nói lạnh lùng: "Lăng Vân, ngươi chết cũng chẳng có gì đáng tiếc cả. Bảy đại cao thủ cũng chỉ vì thói ích kỷ của ngươi mà phải chết..."
Lúc này mắt nàng ta nhạt nhòa nước mắt, vẻ mặt vô cùng đau buồn, giọng run run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-mo/1861682/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.