Sáng sớm ngày thứ hai Đông Phương Trường Minh đang khoanh chân ngồi trong sơn động đột nhiên mở mắt ra đảo mắt quan sát xung quanh một vòng sau đó từ từ đứng dậy cẩn thận thổi tắt đốm lửa nhỏ đêm qua đã đốt đồng thời chỉnh lại quần áo trên người rồi chậm rãi đi ra ngoài bước thẳng đến lối vào Vạn Ma Cốc.
Thông đạo này rộng chừng trăm trượng cũng không tính là quá là quá dài với tốc độ của Đông Phương Trường Minh vốn là có thể dễ dàng đi qua nhưng mà trên đường đi không ngờ lại có vô số vết nứt không gian những vết nứt này cái lớn thì rộng hơn trăm trượng không ngừng phát ra lực hút cường đại đủ để cùng một lúc hút cả trăm người vào bên trong, cái nhỏ thì chỉ lớn khoảng ba tấc nhưng lại không ngừng phát ra những đạo phong nhận vô hình vô tướng khiến cho người ta không thể không đề phòng.
Do bị những vật này cản trở cho nên Đông Phương Trường Minh phải mất hơn nửa canh giờ mới có thể tiến vào bên trong Vạn Ma Cốc.
- Ầm!
Vừa vào bên trong cốc Đông Phương Trường Minh không chút do dự khuếch tán thần thức ra ngoài thân quan sát tình hình xung quanh kết quả không ngờ lại làm cho Đông Phương Trường Minh kinh ngạc vô cùng bởi vì khu vực hai ba mươi dặm xung quanh hắn mặt đất không ngờ lại vô cùng cằn cõi đừng nói là có động vật gì sinh tồn phía trên ngay cả một cọng cỏ nhỏ cũng không có nữa thoạt nhìn qua không khác gì một mảnh hoang mạc hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-mo-chi-huyet-de/1210597/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.