Chương trước
Chương sau
Thần Nam mạnh mẽ cực độ, dùng Hồng Hoang Kỳ đâm xuyên thân thể Thần tổ khiến lão ma vương gầm lên kinh hồn, hỗn độn bị chấn động, liên tục sụp đổ. Khiến người ta kinh dị là lẫn trong tiếng gầm chấn động màng tai còn có cả tiếng hét thê thảm.
Thanh âm cực kỳ quen thuộc, thoáng chốc hắn nhận ra ngay, là giọng Thần lão đại.
"Là ngươi." Hắn nhấc thân thể Thần tổ lên, giữ cứng trên không, quát vang: "Đại tổ ngươi ra mau, ngươi dám khống chế thân thể Viễn tổ, mồm luôn xoen xoét cần phục sinh Viễn tổ nhưng lại dám khinh nhờn, ta thật hoài nghi động cơ của ngươi."
Quanh đó, Thái cổ thần và hỗn độn di dân đang đại chiến kịch liệt, dù có người nghe được đoạn đối thoại nhưng cũng không kịp dừng lại quan sát.
"Tiểu tử ngươi khi sư diệt tổ, có tư cách gì chất vấn ta." Quả đúng là Thần lão đại, giọng nói từ thể nội Thần tổ vọng ra.
Kỳ thật, Thần Nam đã hoài nghi, Thần tổ chiến lực tuy mạnh nhưng hồn phách chân chính chưa tụ lại hoàn toàn. Mấy lần trước lão xuất thủ đều xảy ra chuyện bất ngờ, chỉ tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn rồi lại chìm trong trạng thái mơ màng. Lần này khác hẳn, không ngờ Thần lão đại lại dẫn đạo linh hồn đang mê man.
"Chúng ta ai khi sư diệt tổ, ngươi tự rõ hơn hết." Hắn rung mạnh Hồng Hoang Kỳ, lợi dụng sức mạnh phi thường xảo diệu bức vào một điểm trong thân thể Thần tổ, quát vang: "Đại tổ, ra mau."
Vô tận tinh quang từ Hồng Hoang Kỳ phát ra, rọi vào thân thể Thần tổ gần như trong suốt, tiếng gào thảm thiết lại vang lên, hào quang lóe sáng, một nhân ảnh cơ hồ bị đốt cháy, Đại tổ bị hắn ép phải bật ra.
"Luyện hồn thiên hỏa!" Hắn quát vang, Hồng Hoang Kỳ rút khỏi thân thể Thần tổ, quét qau Đại tổ khiến hỏa diễm trên mình lão càng cháy mạnh hơn.
"A…" Đại tổ thảm thiết rống lên: "Thần Nam, nếu ngươi dám giết ta sẽ để lại tiếng xấu vạn năm, thành kẻ khi sư diệt tổ."
Thần Nam cười lạnh: "Ta không giết ngươi mà hiến cho Viễn tổ để người quyết định."
Đại tổ liền kinh hoàng kêu lên: "Ngươi không thể làm thế." Đại tổ thâm trầm lạnh lẽo không còn giữ nổi bình tĩnh, biết Thần Nam định biến mình thành dưỡng liệu cho Thần tổ hấp thu, coi như lão sẽ đi chung con đường với bát hồn.
"Vì sao không thể?" Thần Nam lạnh giọng, trong lòng dâng lên vô tận nộ hỏa. Thần gia bát hồn, tám thân nhân trực hệ với hắn đã đi trên con đường không lối về chỉ bởi âm mưu của Đại tổ, mà đến lượt chính lão lại tỏ ra khiếp đảm như vậy.
"Ta không phải Thần gia thập hồn trong truyền thuyết, ngươi đang phạm tội mưu sát." Đại tổ khủng hoảng gầm lên. Không ít người đều thế, lúc những việc không hay xảy ra trên mình mới hoảng sợ mà không hề ý thức rằng mình từng gây ra những việc như thế nào.
Chợt Thần Nam dùng Hồng Hoang Kỳ cuốn Đại tổ về hướng Thần tổ.
"Không, dừng lại, ta có bí mật cho ngươi biết." Đại tổ gầm lên.
Thần Nam giữ lão lại trên không: "Ngươi định nói gì?"
"Ta muốn nói về bí mật trong tay Viễn tổ." Thần lão đại ngơ ngẩn nhìn nhìn vào tay Thần tổ, cầm món vũ khí do U Minh Thiên chi hồn luyện hóa thành lên.
Thần Nam cười lạnh, hắn không sợ lão dùng vũ khí này công kích mình, có Hồng Hoang Kỳ trên tay cộng thêm chiến lực siêu tuyệt, đương nhiên dễ dàng chế trụ Đại tổ.
"Nói đi."
"Kỳ thật, nhân hình binh khí có linh hồn tiêng." Đại tổ ném nhân hình binh khí vào hắn, định chạy trốn.
"Hừ." Thần Nam hừ lạnh, hữu thủ ảo hóa, Diệt Thiên thủ trong Thần gia huyền công hóa thành một bàn tay khổng lồ giữ nhân hình binh khí lại rồi tóm gọi. Đoạn Hồng Hoang Kỳ rung lên, cuốn Đại tổ vào, kéo trở lại.
Hắn nhìn Thần tổ với sắc mặt phức tạp, để phục sinh cho tiên tổ, tám vị nhân kiệt cùng chi với hắn đều bước lên con đường không lối về, lòng hắn đan xen bi thương, phẫn nộ.
Sau cùng, hắn thở dài, khẽ lắc Hồng Hoang Kỳ, lập tức khiến Đại tổ trắng nhợt mặt mày, nhưng hắn không động đến lão mà đưa lớp vỏ linh hồn bảo lưu trong đại kỳ ra. Tuy là linh hồn bị trút bỏ nhưng bao hàm hồn lực của Thần gia truyền lại cộng với hồn phách ma tính Thần Nam khi xưa.
"Soạt, soạt." Đại kỳ rung lên, đẩy lớp vỏ linh hồn vào Viễn tổ, đoạn hắn dùng tinh quang trong lá cờ chiếu vào đáy sâu linh hồn của lão, để lão tỉnh khỏi cơn mê mang.
Thần gia lão tổ quả nhiên vô cùng tà dị, chưa tỉnh hẳn nên khi lớp vỏ linh hồn lại gần liền điên cuồng hút lấy.
Đó là đại bổ tốt nhất, hấp thu xong, hai mắt lão dần xuất hiện ánh sáng tỉnh táo, gầm lên phẫn nộ, nhìn Đại tổ trong tay Thần Nam chằm chằm.
"Tất cả… quả nhiên đều vì ngươi." Hắn gầm lên, gần như cuồng bạo, những gì từng dự đoán được chứng thực khiến cơn giận của hắn dâng trào, không cố kỵ gì nữa, dùng luôn sưu hồn cấm thuật với lão.
Thoáng chốc, hắn buông Thần lão đại, cảm giác vô cùng mệt mỏi, đau lòng đến cùng cực. Thần gia bát hồn chết quá oan khuất, tất cả đều vì Đại tổ, vì âm mưu của lão mà bát hồn không tiếc hy sinh thân mình.
"A…" Hắn nổi cơn cuồng bạo tung ra một quyền định đánh tan Đại tổ.
Ngoài xa, Thần tổ chi hồn cũng gầm lên chấn thiên, lão đang tạm thời tỉnh lại.
"Ngươi mượn danh nghĩa phục sinh Viễn tổ để phục vụ cho mình, lợi dụng Viễn tổ giúp ngươi luyện hóa hồn lực bát vị nhân kiệt còn kẻ được lợi lại là ngươi." Ánh mắt Thần Nam lạnh tanh, thân thể rung lên, gần như không khống chế nổi bản thân. Đó là nhân tính sao? Vốn là trực hệ thân nhân cùng họ, vì sao lại thế? Tàn khốc quá.
Đoạn hắn phong bế hồn lực Đại tổ, quăng về phía Thần tổ.
"Không, không thể như thế." Thần lão đại liều mạng kêu lên, hiện tại đến lượt lão, còn hoảng sợ hơn bất cứ ai. "Không thể như thế, tuy ta sai, có dã tâm nhưng nguyên nhân vì ta bị nhân hình binh khí dụ hoặc, làm loạn tâm trí ta, đó là một kiện ma binh."
Dù lão nói gì cũng muộn rồi, cự trảo của Thần tổ chụp lấy lão, xé làm đôi rồi chấn tan.
"Oành!"
Thần tổ phát sinh biến hóa kinh nhân, hai mắt sáng hơn gấp trăm lần, cơ hồ tỉnh lại, linh thức cuối cùng cũng quay về bản nguyên. Những gì từng xảy ra hiện về đầy đủ trong óc.
Toàn bộ hỗn độn hải sôi trào, Thần tổ triệt để quay lại, cần vô tận năng lượng bổ sung cho thân thể để tụ lại nhục thể mới.
Các Thái cổ thần và hỗn độn di dân đang kịch chiến đều kinh ngạc, dừng đấu. Dao động Thần tổ phát ra quá mạnh. Thần Nam mặt mũi lạnh tanh, quăng nhân hình binh khí tới.
"Gào…" Thần tổ hình như nhớ ra mọi việc, biết vì sao lão quay lại nhân thế. Lão ma vương lộ ra thần sắc vô cùng thương cảm, lần đầu tiên linh thức của lão làm chủ, truyền ra dao động tinh thần: "Không ngờ ta còn đời sau thế này, tuy một kẻ thập ác bất xá, nhưng còn tới tám người cam nguyện chết vì ta. Đáng tiếc, đáng hận, đáng buồn… xưa nay ta có bao giờ muốn các ngươi phục sinh cho ta. Gào… nhưng ta đã quay lại, quyết không để các ngươi thật sự tịch diệt."
Thần tổ cầm nhân hình binh khí lên quan sát, cười lạnh: "U Minh Thiên ngươi quả nhiên chưa chết hẳn, dám dụ hoặc đời sau của ta, hôm nay để ngươi hoàn toàn tiêu tan."
Lão gầm lên, hút luôn nhân hình binh khí.
Vô tận khí tức lạnh ngắt lan tràn, từ Thần tổ làm trung tâm, cơ hồ xảy ra chấn động, hỗn độn hải gần như sụp đổ, ai nấy đều lui lại, kể cả Thần Nam. Đại chiến giữa Thái cổ thần và hỗn độn di dân tạm thời đình chỉ.
Lúc hỗn độn hải bình tĩnh lai, quanh mình Thần tổ ma quang liễu nhiễu, hồn lực của U Minh Thiên trở thành đại bổ dược, thân thể lão không ngừng phân ra hư ảnh. Thần Nam cả kinh, nhận ra hư ảnh đó là Thần gia bát hồn, thậm chí có cả Tứ tổ và Ngũ tổ!
Hiện tại Thần tổ không cần hồn lực của họ, linh thức hoàn chỉnh đã trở lại, có thể dùng biện pháp khác thu hồi sức mạnh.
"Lão ma vương!" Thời Không đại thần cười vang bay tới.
"Hóa ra à tiểu bối người." Ma thể cao lớn của Thần tổ nhanh chóng thu lại thành người thường, chuẩn bị ngưng luyện một thân thể.
Chúng nhân há hốc mồm, trong mắt lão ma vương, Thời Không đại thần lại là tiểu bối, quả thật chấn kinh.
Chợt, Thần tổ nhìn sang phía U La vương, ngẩn ra rồi lạnh lùng nói: "U La tiểu bối, các ngươi lớn mật thật, lẽ nào chưa từng nghe qua truyền thuyết đó, hỗn độn tộc không được tiến công nhân loại đại lục, bằng không sẽ đến lúc diệt tộc. Xem ra các ngươi đã quên hết rồi."
"Lão ma vương đừng cậy già cả, thời đại khác rồi, ngươi tưởng truyền thuyết đó trói buộc được chúng ta sao?" U La vương trả đòn.
"U La tiểu bối, lớn mật thật. Năm xưa ta huyết đồ hỗn độn trăm vạn dặm, ngươi còn đang run run rẩy rẩy bú sữa, hiện tại dám nói với ta như vậy, đúng là bản sự tăng cao có khác."
Những lời này khiến các cao thủ kinh hãi không thốt thành lời đoạn bật cười, lão ma quả nhiên thú vị.
"Ngươi… lão ma đáng chết." U La vương đại nộ, giận dữ khiến toàn thân run lên: "Thời đại của ngươi qua rồi, hiện tại ta đã đạt đến cảnh giới của ngươi, ngươi không có tư cách chỉ chỉ trỏ trỏ với ta."
"Ngươi đạt đến cảnh giới của ta?" Thần tổ hừ lạnh: "Ngươi cứ việc thử xem thật ra đạt đến hay chưa." Đoạn lão nhìn vào vùng sâu hỗn độn: "Đa Mục tiểu bối, Ngự Phong tiểu bối, ra hết đi, đến rồi còn trốn tránh làm gì. Hừ, xem ra lúc hỗn độn tộc diệt vong đến rồi, các ngươi đã quên hết truyền thuyết. "
Ngoài xa, các Thái cổ thần cả kinh, họ đều biết Đa Mục và Ngự Phong tiểu bối này là mấy vị vương hầu đại danh đỉnh đỉnh của hỗn độn tộc, Đa Mục vương và Ngự Phong vương!
Quả nhiên, vùng sâu hỗn độn lóe sáng thần quang, Đa Mục vương và Ngự Phong vương bay ra, cả hai thân hình đều cao lớn, toàn thân sáng chói thần quang.
Tứ đại cao thủ U La vương, Đa Mục vương, Ngự Phong vương, Thông Thiên đứng cùng nhau, cách đó không xa là bọn Quảng Thành kém hơn một chút, sau nữa là mấy chục vị hỗn độn cường giả.
Thái cổ chúng thần hít một hơi khí lạnh, trận thế mạnh cỡ này khiến họ hơi kinh hãi.
Thần tổ, lục hồn thiên nữ, Thời Không đại thần, Thần Nam tiến lên, thủ mộ lão nhân, Huyên Huyên, Hắc Khởi bám theo.
Thần tổ lạnh giọng: "Bốn tiểu bối các ngươi chắc muốn hỗn độn diệt tộc?"
"Thần lão ma đừng ngông cuồng, hiện tại không phải thời đại của lão, truyền thuyết ngươi nói vĩnh viễn không thể xuất hiện. Mấy Đồ Đằng chí tôn của nhân gian giới sao sống lại được." Đa Mục vương lạnh giọng.
"Ha ha…" Thần tổ cười vang: "Ít nhất ta cũng đoán được Thiên Long hoàng đã tỉnh lại một phần, những Đồ Đằng chí tôn khác sẽ diệt hỗn độn tộc cũng quay về."
Lời Thần tổ khiến Thần Nam cả kinh, lẽ nào nói đến mấy hài tử của hắn?
U La vương tựa hồ nhớ ra, hơi biến sắc, nói với ba người kia: "Ta từng gặp một Thần tiểu tử, tựa hồ… tựa hồ đúng là…."
Không đợi y nói xong, Thần tổ đã gầm lên với Thần Nam: "Tiểu tử, ta nhớ ngươi từng nói sẽ vượt qua ta, hiện tại chứng minh đi. Ta tuy chưa hoàn toàn phục nguyên nhưng huyết đồ mười vạn dặm không thành vấn đề, xem ngươi tiến được bao xa. Chọn lấy một trong bốn tên kia, xem ai diệt được."
Lời Thần tổ quả cuồng vọng cực điểm, tứ đại Hỗn Độn vương hầu là những nhân vật đỉnh cao mà bị coi thường như vậy, không biết lão quá ngông cuồng hay có bản lĩnh cao tuyệt.
"U La vương của ta." Thời Không đại thần lướt tới.
"Ta chọn Ngự Phong vương!" Thần Nam cũng lao tới.
Lục hồn thiên nữ không nói gì, lao thẳng tới Thông Thiên.
Thần tổ cười lạnh, nói với Đa Mục vương: "Vận khí của ngươi tệ quá, gặp ngay phải ta."
"Giết…"
Tiếng hò hét chấn thiên, lúc tứ đại cao thủ lao vào tứ vương, bọn thủ mộ lão nhân, Huyên Huyên, Hắc Khởi cũng lao vào các hỗn độn cường giả.
"Giết…"
"Xong đến hỗn độn đại lục!"
"Tiến lên Thông thiên chi lộ!"
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.