Đỗ Hạo cảm thấy đất trời chao đảo, há miệng thổ ra ba ngụm máu lớn, niềm tự tin bị đả kích nghiêm trọng, từ bé tới lớn được gọi là thiên tài, nhưng lúc này gã phát giác mình đúng là một kẻ đần độn, khổ công nghiên cứu Nghịch Thiên thất ma đao mà lại lầm đường. "Phụt!" Máu từ mồm Đỗ Hạo không ngừng phun ra, nhuộm đỏ áo của gã, Thần Nam vẫn chưa ra tay, nhưng ngũ tạng Đỗ Hạo đều đã bị thương, gã không vượt qua được cửa ải chính bản thân mình, nộ hỏa công tâm khiến tạng phủ bị thương tổn. "Bịch." Đỗ Hạo cứ thế ngã xuống đất. Đối mặt với người Đỗ gia, Thần Nam không mảy may tỏ ra nhân từ, tử vong ma đao chỉ thẳng vào Đỗ Hạo, dùng lực chém mạnh xuống. Tuy nhiên đúng trong lúc này, một luồng dao động năng lượng kì lạ đột nhiên xuất hiện ở dưới ma đao, ánh sáng màu máu lóe lên rồi biến mất, Đỗ Hạo trên mặt đất biến mất vô ảnh vô tung. Tử vong ma đao uy lực mạnh mẽ vô cùng, có thể hủy diệt vạn vật, chém mạnh xuống mặt đất, một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất bị chém thành một rãnh nứt khổng lồ đen ngòm sâu không thấy đáy, quả thật vô cùng đáng sợ. Thần Nam vô cùng tức giận, hắn biết mình chém hụt, có người đã cứu được Đỗ Hạo, đồng thời, hắn vô cùng kinh ngạc, người vừa tới là ai mà có thể cứu được người dưới Nghịch Thiên thất ma đao. "Xoạt." Hồng quang lóe qua, trên không trung xuất hiện một nam tử áo trắng, cước đạp phi kiếm, nách kẹp Đỗ Hạo. "Grào…" Thần Linh Long gầm lên một tiếng, từ trên không trung lao xuống, tuy nhiên lập tức bị Thần Nam ngăn lại. "Long Bảo Bảo, đừng hành động lỗ mãng, ngươi cứ đứng ở một bên, không nên nhúng tay vào." Thần Nam lạnh lùng nhìn chằm chặp vào người vừa tới, nam tử này chừng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, bạch y tung bay, gần như thoát tục, rất có phong phạm thần tiên. "Đáng tiếc, thế là lãng phí mất một không gian ma pháp quyển trục quý giá!" Thanh niên áo trắng trên không lắc đầu, tỏ ra tiếc nuối. Thần Nam ngạc nhiên, tu đạo giả này lại có thể sử dụng không gian ma pháp quyển trục vô cùng hiếm thấy, chẳng trách có thể cứu được Đỗ Hạo thoát khỏi tử vong ma đao. Lúc nãy, hắn hơi giật mình, e rằng lại xuất hiện một lão quái vật thực lực khó lường. Lúc này, hắn nghĩ lại lời của vị phó viện trưởng nói: "Tiểu tử, ngươi cũng đừng có quá bất cẩn, thanh niên cao thủ của Đỗ gia không phải là đơn độc, nghe nói chúng còn mang theo một môn phái tu đạo cổ xưa trên chiến xa của mình. Đạo môn khi xưa được gọi là Đông thổ đệ nhất, không biết vì nguyên nhân gì đã hàng nghìn năm không xuất thế, lần này ngươi sẽ gặp được những đối thủ mạnh không thể tưởng tượng được cùng trang lứa vì vậy hãy cẩn thận không lại mất mạng." "Năm xưa được gọi là Đệ nhất đạo môn tại Đông thổ?" Thần Nam xách tử vong ma đao, nhìn thanh niên nam tử áo trắng trên không trung. Thanh niên nam tử anh tuấn có vẻ kinh ngạc. "Không ngờ hàng nghìn năm rồi vẫn có người biết tới môn phái của ta, đúng là khiến người ta hơi cảm khái." "Nói như vậy, các ngươi quả thật đã liên thủ với Đỗ gia?" Thần Nam lạnh lùng hỏi: "Một lần nữa xuất hiện, muốn giống như Đỗ gia, làm cho tu luyện giới đại loạn hay chỉ muốn khơi lại những ngày tháng huy hoàng khi xưa?" "Xem ra ngươi biết khá nhiều chuyện?" Thanh niên nam tử áo trắng thoáng hiện nụ cười nhạt, vô cùng điềm nhiên và ung dung, tư thái xứng danh với hai chữ: xuất trần. "Có nhân tất có quả, Đệ nhất đạo môn tái xuất, không ai có thể ngăn cản, đệ nhất của quá khứ cũng là đệ nhất của hiện tại." Nói đến đây, ánh mắt thanh niên nam tử áo trắng dần trở nên sắc lẹm. Thần Nam nhận ra địch ý trong lời nói của thanh niên nam tử áo trắng, liền không khách khí gì nữa: "Trò hề, tu đạo giả lại xem trọng danh lợi như vậy, đúng là không biết các ngươi tu hành thế nào?" Nam tử áo trắng đứng lên phi kiếm, nhìn xuống phía Thần Nam, hỏi ngược lại: "Không nhập thế làm sao xuất thế?" "Nhập thế thì cần phải tham gia vào trận chiến danh lợi hay sao, đừng phí lời nữa, ngươi thật ra có thái độ như thế nào, chẳng lẽ cũng muốn giết ta như Đỗ gia sao?" "Ta đứng ở xa xem các người thi đấu, ngươi quả là cường địch, ta rất hi vọng được đánh một trận với ngươi." "Ha…ha ….ha…Đông thổ hoàng tộc…Đông thổ Đệ nhất đạo môn, đúng là cùng một giuộc!" Thần Nam cười lớn: "Ngươi còn đợi gì nữa? Tới đây, để ta xem rốt cuộc Đệ nhất đạo môn có những thần thông nào?" "Ta có mấy vị huynh đệ, đã tới Tây đại lục đấu với thánh địa truyền nhân, xem ra bọn họ đã tìm được những đối thủ không tồi, chỉ có điều không ngờ là hòn đá mài tốt nhất lại đang ở Đông thổ, ta quả thật cảm thấy vô cùng hứng thú, không ngờ đã tìm ra ngươi nhanh như vậy, ta mong chờ trận chiến này lâu rồi!" Trong mắt thanh niên nam tử áo trắng lóe lên tia sáng cuồng nhiệt. Trời ơi, đây là kiểu tu đạo gì chứ, dựa vào những gì y nói thì người trong gia tộc này dường như đều rất hiếu chiến, trái ngược hoàn toàn với khí chất xuất trần mà họ biểu hiện ra ngoài. Thanh niên áo trắng trên thấy Thần Nam có vẻ nghi hoặc, bật cười: "Xem ra điều ngươi hiểu về gia tộc ta còn rất ít, biết tên của Đệ nhất đạo môn chúng ta không? Loạn Chiến." "Loạn Chiến, hì hì,, đúng là một đạo môn một kì quái, không cần nghĩ nhiều ta cũng biết nguyên nhân khi xưa các ngươi quy ẩn." Thần Nam cười nhạo. "Ta tên Lí Trường Phong, đệ tam cao thủ trong thế hệ thanh niên của gia tộc, bây giờ ta chính thức khiêu chiến với ngươi!" Chính trong lúc này, từ phía xa trên không trung có một bóng người nhanh chóng tiến lại gần, một thiếu niên áo trắng cước đạp phi kiếm bay tới, nhìn qua cũng bộ dạng thoát tục như Lí Trường Phong, tuy nhiên ánh mắt y vừa thấy Thần Nam, lập tức trở nên cuồng nhiệt, phá vỡ khí chất thoát trần. "Trường Minh, đệ mang Đỗ Hạo đi, ta tới giao đấu với hắn." "Đại ca, thế không được, đệ dù rất muốn giao chiến một trận với hắn, nhưng mà không phải đám thanh niên Đỗ gia đã nói Thần Nam là của họ, do bọn họ giải quyết ư?" Lí Trường Phong cười nhạt: "Đệ nhất thanh niên cao thủ của Đỗ gia đã thất bại, bọn họ sau này ngoài quần công hoặc dùng thủ đoạn mờ ám ra, thì dựa vào đâu mà đòi giao chiến với Thần Nam, bây giờ ta ra tay đối phó với họ Thần chắc họ cũng không có ý kiến gì." "Lớn lối thật, các ngươi coi ta là gì đây?" Thần Nam phẫn nộ: "Đông thổ hoàng thất chẳng qua cũng chỉ là đám nô tài khi xưa của Thần gia, còn Đệ nhất đạo môn của các ngươi, đối với ta chẳng qua chỉ là một trò cười, lại dám coi thường ta đến vậy sao. Hừ, số thanh niên cao thủ đã chết của Đỗ gia chưa đủ nhiều sao, chẳng lẽ vẫn cần các Đệ nhất đạo môn của các ngươi đứng ra làm gương nữa?" Đúng trong lúc này Đỗ Hạo vừa ngất đi dần tỉnh lại, gã há mồm phun ra một ngụm máu lớn, yếu ớt nói: "Thần Nam ngươi đưng đắc ý, hôm nay nếu ta thoát khỏi tử quan, lần sau gặp lại ngươi chết chắc! Đại môn của võ đạo chí cao đã mở rộng trước mắt ta…" Thần Nam không nói gì, thầm huy đông tâm pháp Nghịch Thiên thất ma đao, đột nhiên tế khởi tử vong ma đao, chém về phía Đỗ Hạo trên không trung, gã đúng là một đối thủ đáng sợ, còn để lại sớm muộn gì cũng là một tai họa, hắn muốn một đao tiêu diệt hòa toàn mối hậu hoạn, tuy nhiên Lí Trường Phong đã có chuẩn bị, nhấc theo Đỗ Hạo, cưỡi phi kiếm, lao lên trời, tránh được một đao chí mạng. "Hắc hắc…." Đỗ Hạo trên không trung cười nham hiểm: "Sợ rồi chứ, đợi khi ta lĩnh hội hết những gì thu hoạch được trong tử cảnh, ngươi chết chắc, Thần Nam, ta dám nói với ngươi rằng, một tháng sau, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, tử kỳ của ngươi đã không còn xa nữa." "Chỉ dựa vào ngươi sao? Cứ luyện thêm nghìn năm nữa đi! Cả đời này ngươi cũng không thể là đối thủ của ta! Ta đợi ngươi tới nộp mạng!" Thần Nam giữ ma đao trong tay, lạnh lùng nhìn mấy người trên không trung. Lí Trường Phong thúc giục: "Trường Minh, mau đưa Đỗ Hạo đi, ta phải giao chiến một trận, ta đã chờ đợi trận chiến này rất lâu rồi!" Lí Trường Minh đưa Đỗ Hạo đi, tuy nhiên giọng nói của Đỗ Hạo vẫn vọng lại: "Thần gia đã suy tàn, sớm muộn gì cũng tiêu vong, Đỗ gia quật khởi, không kẻ nào có thể chống được. Thần Nam, ngươi là huyết mạch cuối cùng của Thần gia, là vật tế lễ tốt nhất hiến cho huyết kì của Đỗ gia… Việc của năm nghìn năm trước có là gì, đời này kiếp này, người con gái mà ngươi yêu cũng đã bị con cháu Đỗ gia cướp mất rồi, ha ha…ha ha.Ta muốn ngươi mở to mắt ra mà nhìn nhưng không thể ngăn cản được." Giọng nói của Đỗ Hạo lạnh lùng, vang vọng trên không. Thần Nam không hề cưỡi Thần linh long truy kích, bởi hắn phát hiện phía xa có một bóng người đang đứng, dường như là một người con gái tư thái xuất trần… Long Bảo Bảo gầm lên động trời, uốn lượn trên không, nhưng Thần Nam đã ra lệnh cho nó, tuyệt đối không được đuổi theo hai người kia, hắn không muốn Long Bảo Bảo xảy ra điều gì bất trắc, trước mắt nhất định có rất nhiều địch thủ hùng mạnh đang đợi, hắn hi vọng Long Bảo Bảo có thể nhanh chóng phục hồi lại, trợ thủ hắn. Khán giả đang bàn tán xôn xao, thực lực của Đỗ Hạo không có gì phải bàn cãi, nhưng cuối cùng thất bại một cách khó hiểu, bây giờ lại xuất hiện thêm một đệ tử Lí gia hiệu xưng Đông thổ Đệ nhất đạo môn, tình hình càng ngày càng trở nên phức tạp. "Được rồi, bây giờ người Đỗ gia đã đi, cuối cùng cũng tới lượt ta ra tay, hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng." Ánh mắt Lí Trường Phong lóe lên tia lửa cuồng nhiệt, đúng là gia tộc điên cuồng, tâm pháp tu đạo của họ khác xa những tâm pháp thông thường, khí chất bên ngoài mặc dù càng ngày càng xuất trần nhưng trong nội tâm thì ngược lại, ngày càng hiếu chiến, thật khiến người ta không thể nào tưởng tượng được. "Được, ngươi tới đây đi!" Ma đao trong tay Thần Nam hướng lên trời, ma ảnh sau lưng không động đậy, mười thanh binh khí mờ ảo ẩn hiện, không ngừng chuyển động quanh người hắn. Trong lúc này, tử vong ma đao dài gần một trượng trong tay hắn ta nổi bật hơn cả, thân đao hoàn mĩ đã hóa thành thực chất lãnh lẽo đáng sợ, khó lòng tưởng tượng rằng đây không phải là một thanh đao thật sự. Cầm tử vong ma đao trong tay, cảm giác huyết nhục tương liên dấy lên, khiến hắn cảm thấy đây không phải là một thanh đao năng lượng, trên thế gian này quả thật có một thanh đao như thế, bây giờ hắn đã nắm bắt được linh hồn của nó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]