Chương trước
Chương sau
Long Ấp Thành là một trong thập đại cổ thành phồn hoa nhất của Trung Thổ, nằm ở vùng trung tâm, gần Thần Trữ Cung và Đại Lục Chân Nhân Công Hội, là nơi tập trung vô số cường giả nhân tộc.

Lúc này, những nhân kiệt đỉnh cao của Thần Trữ Cung, truyền nhân của các đại Thánh Thổ cũng đang tập trung tại Long Ấp Thành đón mừng đại thắng của nhân tộc.

Khi tin tức truyền về, tất cả tu sĩ nhân tộc ở Long Ấp Thành đều sôi sục.

Chỉ cần trấn áp được Thiên Mộng Yêu Hoàng, thì với họ chính là đã giải trừ được mọi nguy cơ, chuẩn bị đón trào một thời thái bình thịnh thế mới.

- Cuối cùng cũng trấn áp được Thiên Mộng Yêu Hoàng rồi, nguy cơ lớn nhất của nhân tộc được giải trừ, Yêu Hoàng, Yêu Hậu còn lại ở Bắc Cương đứng trước Tinh Túc Lão Tiên, sứ giả Thiên Đình căn bản chẳng là gì.

Cửu Khư Thần Tử cầm chén đồng, cười sảng khoái, đưa chén lên nhấp một ngụm.

Âu Dương Thừa Đức nắm chặt hai tay, mặt vẫn lạnh tanh:

- Đáng tiếc nhân tộc chúng ta cũng phải trả giá quá đắt, có đến chín vị Chí Tôn chiến tử, là sự tổn thất nặng nề chưa từng có.

Âu Dương Thừa Đức không vui được đương nhiên vì phụ thân hắn, đệ ngũ thế giới chi chủ Bắc Hoàn Chí Tôn đã chiến tử. Mất đi sự che chở của phụ thân, địa vị của hắn trong nhân tộc sẽ giảm sút.

Bữa tiệc lần này của tu sĩ nhân tộc được tổ chức tại phủ đệ của đệ nhất thế giới chi chủ. Khách mời đều là cường giả nhân tộc chân chính. Các vị thiên kiêu nhân tộc gần như đều tới tham dự. Trong đó thậm chí còn có rất nhiều chưởng giáo Thánh Thổ và một số tán tu Chân Nhân có thực lực cường đại.

Nguyệt Thần, Đường Thư Dao, Quang Minh Thần Tử, Tư Đồ Cảnh, Lạc Vũ, tất cả đều có mặt trong bữa tiệc. Chủ đề của mọi người chỉ xoay quanh Thiên Mộng Yêu Hoàng, Tinh Túc Lão Tiên, Tinh Túc Phái, dù sao thì Tinh Túc Lão Tiên thần bí cũng có công lớn nhất trong việc trấn áp Thiên Mộng Yêu Hoàng.

Lúc này, Cửu Khư Thần tử phẫn nộ nói:

- Đáng tiếc để tên phản đồ nhân tộc đó trốn mất, thật không cam tâm! Nếu để hắn rơi vào tay bản Thần Tử, ta sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết.

Một vị Thần Nữ khá xinh đẹp đến từ Đông Di, khẽ nhướng mắt nói:

- Mất đi sự che chở của Thiên Mộng Yêu Hoàng, Diệt Nhân Vương đã trở thành loại đầu đường xó chợ, đi đâu cũng bị đuổi giết. Cả Thiên Hư Đại Lục này đã không còn chốn cho hắn dung thân rồi. Chỉ cần xuất hiện thì đó sẽ là lúc hắn phải chết.

Rầm!

Đột nhiên Đường Thư Dao đập vỡ mặt bàn , đứng phắt dậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ, lạnh băng nhìn mấy thiên tài tuấn kiệt vừa bàn tán về Diệt Nhân Vương.

- Các ngươi có tư cách gì nói sau lưng hắn?

Thấy hành động kỳ lạ của Đường Thư Dao, tu sĩ nhân tộc đều khó hiểu.

Phải biết là khi ở Thần Trữ Cung, Đường Thư Dao chính là người chủ động vạch ranh giới với Diệt Nhân Vương, giờ sao lại nói hộ hắn?

Âu Dương Thừa Đức cười khảy:

- Cửu Thiên Linh Nữ, lẽ nào ngươi muốn nói hộ tên phản đồ không bằng cầm thú đó? Ngươi cũng biết chính vì hắn dâng Trấn Yêu Tháp cho Thiên Mộng Yêu Hoàng mới khiến biết bao vị Chí Tôn đã mất mạng.

Ngay lập tức, các tu sĩ nhân tộc đều nhìn Đường Thư Dao với ánh mắt không thân thiện gì, bắt đầu có tiếng xì xào.

- Ta thấy Cửu Thiên Linh Nữ chắc đã có quan hệ không tầm thường với Diệt Nhân Vương từ lâu. Nếu không thì sao lại nói hộ tên phản đồ đó?

Vị Thần Nữ đến từ Đông Di đó nói với ngữ khí kỳ quái.

Chưởng giáo Thanh Mộc Thánh Thổ tiến lại, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nói:

- Lão phu từng gặp tiểu bối Diệt Nhân Vương đó, một tên cuồng đồ kiệt ngạo. Lần đầu gặp là hắn ở Cửu Thiên Thánh Thành, đại sát khiến vô số anh kiệt nhân tộc chết trong tay hắn. Nếu kẻ nào còn nói hộ tên tạp chủng đó thì chính là kẻ thù của nhân tộc!

Nhắc tới Diệt Nhân Vương, Thanh Mộc chưởng giáo vô cùng phẫn nộ, không để ý tới hình tượng chưởng giáo của mình mà chửi Ninh Tiểu Xuyên.

Thật ra Thanh Mộc chưởng giáo rất tỉnh táo, hắn biết hiện giờ Diệt Nhân Vương là kẻ thù chung của nhân tộc, ai ai cũng hận Diệt Nhân Vương tới xương tuỷ.

Ai chửi Diệt Nhân Vương ngược lại sẽ được mọi người tán đồng và có thiện cảm.

Đường Thư Dao cười khảy:

- Khi ở Cửu Thiên Thánh Thành, rõ ràng là thập đại Thánh Thổ các ngươi ức hiếp người quá đáng, âm hiểm vô sỉ, Ninh Tiểu Xuyên mới phản kháng. Sao vào miệng tiền bối thì trắng đen đảo lộn vậy?

Thanh Mộc chưởng giáo tức giận đến run người, bàn tay xuất hiện Chân Nguyên, nếu không phải đang ở trong phủ đệ của đệ nhất thế giới chi chủ thì hắn đã một chưởng đập chết Đường Thư Dao rồi.

Khí thế cường đại bùng phát trên người hắn, hai mắt bắn tinh quang, trừng mắt với Đường Thư Dao:

- Bản tọa có lòng tốt khuyên bảo ngươi biết quay đầu là bờ, nhưng ngươi lại bôi nhọ bản tọa. Được thôi, hôm nay bản hoàng sẽ thay mặt Cửu Thiên Các chủ giáo huấn tiểu bối không biết tôn trọng trưởng bối!

Những tu sĩ nhân tộc khác cũng rất phẫn nộ chỉ trích Đường Thư Dao.

- Diệt Nhân Vương là loại chó lợn, Cửu Thiên Linh Nữ, ngươi nói họ hắn có lẽ sau này nhân tộc cũng không có chỗ đứng của Đường tộc các ngươi nữa đâu.

- Cút về Bắc Cương đi! Ngươi cũng đi theo yêu tộc đi… Ha ha, nhưng giờ Thiên Mộng Yêu Hoàng chết rồi, có lẽ yêu tộc cũng không bảo vệ được các ngươi…



Đường Thư Dao vẫn luôn giữ vẻ mặt chế nhạo, nhìn những người kia như nhìn một đám vô tri.

Nàng không nói lời nào, đi khỏi phủ đệ.

Nguyệt Thần lập tức đuổi theo ra ngoài.

- Sư muội, sư tỷ biết muội có tình với hắn, không chịu được kẻ khác nhục mạ hắn, nhưng những lời đó không nên nói trước mặt mọi người. Nếu không muội sẽ bị tu sĩ nhân tộc bài xích.

Vầng trăng trên không chiếu xuống những tia sáng dịu nhẹ trên gương mặt Đường Thư Dao.

Ánh mắt Đường Thư Dao lúc này vô cùng nghiêm nghị:

- Sư tỷ, giao tình giữa hắn và tỷ sâu hơn muội đúng không? Hai người thậm chí đã trải qua không chỉ một lần sinh tử. Lẽ nào tỷ tin hắn vì thập đại Thánh Thổ ép buộc mà sẽ phản bội cả chủng tộc để đi theo Thiên Mộng Yêu Hoàng?

Một mảnh trầm mặc…

Nguyệt Thần đứng bên hồ gợn sóng, nhìn lên vầng trăng bình thản nói:

- Hắn có kết cục như hiện nay đều là do hắn tự làm tự chịu. Hắn quá tự phụ, cho rằng hắn có thể chống lại được tà lực của Quy Khư, cứ làm theo ý mình, không nghe lời khuyên của ta, từ bỏ cơ hội gia nhập Thần Trữ Cung tu luyện. Nhưng hắn đã thất bại, rơi vào ma đạo.

Những trận gió lạnh thổi mái tóc đen nhánh của Nguyệt Thần bay lên.

Đường Thư Dao lắc đầu:

- Tỷ có biết tại sao hắn không vào Thần Trữ Cung không?

- Hắn muốn giết người, giết hết tu sĩ của thập đại Thánh Thổ trong Trung Thổ. Nếu gia nhập Thần Trữ Cung sẽ bị quy định của Thần Trữ Cung ràng buộc, hắn không có cơ hội báo thù.

Nguyệt Thần khẽ thở dài.

Trong đầu nàng nhớ lại hồi ở Ngọc Lam Đế Quốc, Ninh Tiểu Xuyên vì báo thù đã giết gần hết sư huynh đệ của nàng, ngay cả sư phụ của nàng cũng chết trong tay hắn.

Hắn là người có thù tất báo, chính vì chấp niệm của hắn quá mạnh nên mới rơi vào ma đạo.

Đường Thư Dao nói:

- Xem ra sư tỷ không thật hiểu hắn. Tuy hắn là người có thù tất báo, thậm chí có thể giết người như ngoé. Nhưng hắn còn có một mặt khác nữa, có thể hy sinh mọi thứ để bảo vệ người thân và bằng hữu, thậm chí có thể hy sinh danh dự và tính mạng.

Nguyệt Thần nói:

- Sư muội, rốt cuộc muội làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại tin hắn như vậy?

Đường Thư Dao nói:

- Sư tỷ có biết Tinh Túc Phái?

- Muội nói tới Tinh Túc Lão Tiên, đệ nhất cường giả của Thiên Hư Đại Lục?

Đường Thư Dao nói:

- Không, muội muốn nói truyền nhân của Tinh Túc Phái, một trong tam đại Thần Trữ nhân tộc Bắc Cương, Đinh Xuân Thu.

Nguyệt Thần gật đầu:

- Có cường giả như Tinh Túc Lão Tiên đích thân dạy dỗ, chắc hẳn Đinh Xuân Thu là cao thủ hàng đầu của lứa trẻ. Nếu có cơ hội gặp mặt thì tốt, chưa biết chừng hỏi thăm được tin tức về Tinh Túc Phái.

Đường Thư Dao cười khổ:

- Thật ra… sư tỷ đã gặp hắn lâu rồi. Đinh Xuân Thu chỉ là cái tên khác của Ninh Tiểu Xuyên, chẳng ai rõ hơn muội, Thiên Hư Đại Lục căn bản không có Tinh Túc Phái gì cả.

Uỳnh!

Nguyệt Thần sững người, giống như bị sét đánh trúng đầu, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Tinh Túc Phái danh tiếng lại chỉ là một tông phái do Ninh Tiểu Xuyên bịa ra…

Sao có thể như vậy?

Nếu Tinh Túc Phái không tồn tại thì đương nhiên sẽ không có Tinh Túc Lão Tiên.

Nhưng Thiên Mộng Yêu Hoàng thật sự đã bị Tinh Túc Lão Tiên trấn áp, vậy Tinh Túc Lão Tiên rốt cuộc là ai?

- Sao lại…như vậy?

Nguyệt Thần cứng đờ người, nhớ lại những lần gặp Ninh Tiểu Xuyên, hắn vẫn luôn lạnh lùng vô tình như vậy, chẳng khác gì đã rơi vào ma đạo.

- Đường cô nương nói không sai. Ninh Tiểu Xuyên đúng là Đinh Xuân Thu, truyền nhân của Tinh Túc Phái. Tuy ta không biết rốt cuộc là thế nào nhưng có thể chắc chắn Ninh Tiểu Xuyên không phản bội nhân tộc.

Quang Minh Thần Tử Hoa Thanh Liên cũng ra khỏi phủ đệ của đệ nhất thế giới chi chủ, từ xa lên tiếng.

Tuy hắn thân là nam nhi nhưng còn đẹp hơn nữ tử, có dung nhan khiến nữ tử đố kỵ.

Đi cùng Quang Minh Thần Tử còn có Quang Minh Thánh Nữ, Lận Nguyệt Cơ.

Lận Nguyệt Cơ có phần hối hận nói:

- Ài, đáng tiếc đến tận khi tin tức Tinh Túc Lão Tiên trấn áp Thiên Mộng Yêu Hoàng truyền đi bọn ta mới nghĩ thông. Đúng là chúng ta đã hiểu nhầm Ninh Tiểu Xuyên rồi.

- Những vị Chí Tôn nhân tộc chết trong tay Thiên Mộng Yêu Hoàng thật đáng khâm phục. Họ đã phải trả giá bằng tính mạng để nhiều người được sống hơn. Nhưng ta lại càng khâm phục Ninh Tiểu Xuyên hơn, hắn có thể chịu đựng được sự sỉ nhục mà kẻ khác không chịu nổi, bị lăng mạ, bị những người thân thiết nhất hiểu nhầm, nhưng vẫn lặng lẽ chịu đựng không giải thích. Hắn cũng không thể giải thích với người khác, nếu giải thích thì mọi thứ sẽ công cốc.

Đôi mắt nàng lóe dị quang, đầy sự sùng kính và ái mộ với Ninh Tiểu Xuyên. Nhưng thiên tài nhân tộc khác trước mặt Ninh Tiểu Xuyên đều trở nên quá bé nhỏ.

Đường Thư Dao cũng thấy hối hận vì mình không đủ tin tưởng Ninh Tiểu Xuyên, lẩm nhẩm:

- Ta nên phải tin tưởng hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.