Chương trước
Chương sau
Thời đại Phong Thần, cổ động còn sót lại.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên chấn động vô cùng, chẳng lẽ… động phủ bị Nhiếp Lan Tâm phong bế cửa vào, lại chính là Phong Thần cổ động mà Thanh Tước Vương nói đến?

Thiên Đế đã từng đạt được truyền thừa thành Thần trong một cổ động, trở thành sinh linh duy nhất trở thành Thần Linh sau thời đại Phong Thần.

Truyền thừa.

Thiên Đế tu luyện "Thiên Địa Huyền Khí" và Thiên Địa kinh, pháp quyết của "Thiên Địa Huyền Khí" được ghi chép lại trên cốt châu.

Chẳng lẽ cốt châu và Huyền Thú Giám cũng là do Thiên Đế lấy ra từ trong cổ động?

Nếu như phán đoán của Thanh Tước Vương là chính xác, vậy thì nữ tử thần bí (Phượng Hoàng),cũng là từ trong Phong Thần động phủ đi ra, sau đó mới đến Ngọc Lam Đế quốc, gia nhập Thiên Đế học cung.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm suy đoán, có lẽ, một vạn năm trước, Thiên Đế đã đem thứ gì đó từ trong Phong Thần động phủ ra ngoài, cho nên nữ tử thần bí mới gia nhập Thiên Đế học cung để tìm kiếm. Thiên Đế rốt cuộc đã mang cái gì đi?

Chẳng lẽ là bí mật thành Thần?

Dù sao đi nữa, sau thời đại Phong Thần, cũng không còn người nào có thể tu luyện thành Thần, Thiên Đế là người duy nhất trở thành Chân Thần, nhất định là đã đạt được thứ gì đó trong Phong Thần động phủ rồi.

Nữ tử thần bí tiến vào Thiên Đế học cung tìm kiếm, rốt cuộc đã tìm được bí mật thành Thần của Thiên Đế chưa?

Tại sao nữ tử thần bí lại rời khỏi Thiên Đế học cung? Bây giờ nàng đã đi đâu rồi?

- Nếu như nói cổ động đã bị Nhiếp Lan Tâm phong ấn chính là Phong Thần động phủ trong truyền thuyết, vậy thì có rất nhiều điểm đáng ngờ. Đầu tiên, Thôi Thao đã tìm được xương cốt của Hắc Cốt Cự Nhân tộc. Tiếp theo, Vạn Âm Tiên Hậu cũng từ trong cổ động đó đi ra.

Như vậy có thể giải thích, tại sao Nhiếp Lan Tâm lại biết rõ vị trí của cổ động đó.

Bởi vì, nàng đã đoạt xá Vạn Âm Tiên Hậu.

Vạn Âm Tiên Hậu thực sự không phải là người của Ngọc Lam Đế quốc, mà là Nhân tộc cao cấp – “Ngọc Tinh Mỹ Nhân tộc”, việc nàng ta xuất hiện tại Ngọc Lam Đế quốc, chắc chắn là bởi vì nàng cũng là sinh linh từ trong cổ động đi ra.

Phượng Hoàng.

Hắc Cốt Cự Nhân tộc.

Ngọc Tinh Mỹ Nhân tộc.

Bọn họ đều là người từ trong cổ động đi ra, trong đó “Phượng Hoàng” và “Ngọc Tinh Mỹ Nhân tộc” vẫn có thể sống sót đi ra, chẳng lẽ các nàng thật sự đúng là sinh linh viễn cổ? Nhưng bọn họ đã thông qua biện pháp gì mà có thể sống được đến bây giờ?

Tất cả điểm mấu chốt, đều chỉ về phía Phong Thần động phủ.

Trong đầu Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện một đống lớn nghi vấn, dường như cảm thấy cổ động mà mình từng đi qua, chính là Phong Thần động phủ trong truyền thuyết.

Thế nhưng, trong động phủ lại có một đầu Thiên Quỷ Hồn Sát, chiến lực ít nhất cũng là Thiên Nhân, không phải Võ giả cảnh giới Thiên Nhân mà xông vào đó, quả thực chỉ có một con đường chết.

Với cảnh giới của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, cho dù thêm vào Huyền Thạch Nhân Ngẫu, có lẽ vẫn không phải là đối thủ của Thiên Quỷ Hồn Sát.

Có lẽ… có thể mượn nhờ lực lượng của Thanh Tước Vương.

Thanh Tước Vương đưa tay vuốt cằm, vẫn đang suy nghĩ xem “Phong Thần động phủ” rốt cuộc ở nơi nào?

Con ngươi của Ninh Tiểu Xuyên co rút lại, thử thăm dò:

- Đại Vương, có khi nào Phong Thần động phủ ở phía bắc Trảm Thiên hoang lĩnh hay không?

Trong lòng Thanh Tước Vương khẽ động, trong mắt phóng ra một đạo hàn quang, nói:

- Trảm Thiên hoang lĩnh là một cái ranh giới, bất kể sinh linh nào cũng không thể vượt qua ranh giới này, bằng không thì chỉ có một con đường chết. Đây là Pháp quy Đại Hoang lệnh mà Phạm Yêu Vương đã ban bố, không ai có thể vi phạm.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức ngăn cản hàn khí trên người Thanh Tước Vương phát ra, lộ vẻ sợ hãi, nói:

- Tại sao Phạm Yêu Vương lại ban bố Đại Hoang lệnh, nghiêm cấm tất cả sinh linh tiến về phía bắc Trảm Thiên hoang lĩnh?

Đôi mắt Thanh Tước Vương chớp chớp hai cái, hàng lông mi run lên, nói:

- Đây là hiệp nghị mà Phạm Yêu Vương đã ký kết với Thiên Đế Sơn. Tại phía bắc Trảm Thiên hoang lĩnh có một nền văn minh nhân loại, đó là cố hương của Thiên Đế, Thiên Đế Sơn muốn bảo vệ cố hương của Thiên Đế, cho nên mới không muốn để cho bất kỳ sinh linh nào đi quấy nhiễu sự yên bình của nền văn minh nhân loại đó.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng e ngại Phạm Yêu Vương?

- Tất nhiên không phải, nếu như nói ra thân phận của bổn Vương, nhất định sẽ hù chết nó a. Chẳng qua… Tu vi cảnh giới của bản thân mới là vốn liếng, có đôi khi, cho dù thân phận có cao hơn cũng vô dụng, ngươi khác căn bản không nể mặt a.

Thanh Tước Vương có chút không cam lòng nói.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, rất đồng tình với cách nói của Thanh Tước Vương.

Ví dụ như, một vị Đế Hoàng chúa tể thiên hạ, bị rơi vào một nơi hoang tàn vắng vẻ như sa mạc, vừa đói vừa khát, suy yếu như một tên ăn mày. Đúng lúc đó, cho dù chỉ cần một tên bình thường đi ngang qua, cũng có quyền lên tiếng hơn hắn. Muốn hắn sống thì hắn sẽ sống. Còn muốn hắn chết thì hắn nhất định phải chết.

Nếu như gặp phải loại tình huống này, cho dù thân phận của ngươi có cao tới đâu, thì cũng vô ích. Cho dù giết ngươi thì cũng không người nào biết.

Cho nên mới nói, không phải lúc nào thân phận cao quý cũng có thể chấn nhiếp được người khác, mấu chốt nhất vẫn là thực lực của bản thân.

Chỉ cần thực lực bản thân cường đại, cho dù đi đến nơi mà người khác không nhận ra ngươi, ngươi vẫn có thể được tất cả mọi người tôn kính.

Thanh Tước Vương nói:

- Chẳng qua tu vi của ta hiện nay còn không bằng Phạm Yêu Vương, cho nên mới không muốn chính diện đối địch với nó mà thôi. Đợi đến lúc cảnh giới của Liêu đột phá, sẽ là lúc ta và nó ngửa bài.

Trên người Thanh Tước Vương phóng ra một luồng ngạo khí bễ nghễ, mặc dù nàng bây giờ chỉ là một trong 36 vị Thú Vương dưới trướng của Phạm Yêu Vương, thế nhưng, dường như nàng còn có một thân phận khác, còn cao quý hơn cả Phạm Yêu Vương.

Có lẽ, ngay cả Phạm Yêu Vương cũng không biết rằng nàng còn có một thân phận khác.

Ninh Tiểu Xuyên thấp giọng nói:

- Mặc dù Phạm Yêu Vương đã hạ xuống Đại Hoang lệnh, thế nhưng… lỡ như Phong Thần động phủ thật sự nằm tại phía bắc Trảm Thiên hoang lĩnh, cho dù Đại Vương có tìm ở phía nam Trảm Thiên hoang lĩnh cả đời, cũng không thể tìm được. Đây là mật địa có liên quan tới việc trở thành Thần, đáng giá để mạo hiểm, tại sao chúng ta không lặng lẽ vượt qua Trảm Thiên hoang lĩnh, đi tìm Phong Thần động phủ? Trảm Thiên hoang lĩnh rộng lớn như vậy, lại là địa bàn của Đại Vương, còn kẻ nào biết chúng ta đã từng lén lút đi tới phía bắc Trảm Thiên hoang lĩnh?

- Ngươi cho rằng ta chưa từng đi…

Thanh Tước Vương ý thức được mình vừa nói lỡ miệng, liền chữa lại:

- Phía bắc của Trảm Thiên hoang lĩnh cũng là một mảnh lãnh thổ rộng lớn, dựa vào lực lượng một người, e rằng không biết tới năm nào tháng nào mới tìm được cái động phủ đó. Cho dù thật sự đi thì cũng không có tác dụng.

Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Dựa vào lực lượng một người thì tất nhiên không được, thế nhưng, Đại Vương không phải nói rằng ở phía bắc Trảm Thiên hoang lĩnh có một nền văn minh nhân loại sao? Chỉ cần chúng ta có thể khống chế được nền văn minh nhân loại đó, sau đó hạ xuống mệnh lệnh, vậy còn không phải sẽ có rất nhiều người tới giúp chúng ta tìm kiếm hay sao?

Thanh Tước Vương có chút động tâm, nói:

- Thế nhưng, lỡ như để cho người của Thiên Đế Sơn phát hiện, vậy chẳng phải sẽ gây ra đại phiền toái sao?

Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Nếu như Đại Vương tự mình ra mặt thì tất nhiên sẽ bại lộ thân phận. Thế nhưng, ta dùng thân phận nhân loại, chuyện mà Đại Vương không tiện ra mặt thực hiện thì ta có thể làm thay Đại Vương. Với tu vi của ta bây giờ, muốn trong thời gian ngắn khống chế một cái văn minh cấp thấp, cũng không phải là chuyện khó khăn.

Thanh Tước Vương nhíu mày, nói:

- Tu vi của ngươi mặc dù cũng không tệ lắm, thế nhưng, Ngọc Lam Đế quốc cũng không phải là văn minh cấp thấp, trong đó nói không chừng còn có tồn tại cấp bậc Thiên Nhân, ngươi muốn khống chế Ngọc Lam Đế quốc, có lẽ cũng không phải chuyện dễ dàng đâu.

- Không ngờ nàng ta lại biết rõ về Ngọc Lam Đế quốc như vậy, ha ha, nhất định là nàng ta đã lén đến phía nam của Trảm Thiên hoang lĩnh rồi, chẳng qua không tìm được cổ động đó mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên vốn dĩ hoài nghi Thanh Tước Vương đã từng vụng trộm tới phía nam Trảm Thiên hoang lĩnh, không ngờ nàng lại tự nói lỡ miệng.

Mặc dù nàng rất thông minh, đáng tiếc là vẫn không đủ cẩn thận.

Luận mưu lược, luận tâm trí, nàng còn kém Ninh Tiểu Xuyên rất xa.

Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Nếu như Ngọc Lam Đế quốc thật sự có Thiên Nhân, thì vẫn còn Đại Vương a. Chỉ cần Đại Vương ra tay, còn không phải có thể đánh cho Thiên Nhân răng rơi đầy đất ư?

Cũng không biết “Thiên Nhân luận đạo” ở Ngọc Lam Đế quốc đã chấm dứt hay chưa?

Nếu như Ngọc Lam Đại Đế hoặc là Kiếm Thánh trở thành người chiến thắng cuối cùng, chắc chắn sẽ đối phó với Kiếm Các Hầu Phủ.

Ninh Tiểu Xuyên vừa vặn dẫn Thanh Tước Vương tới Ngọc Lam Đế quốc, có thể mượn tay Thanh Tước Vương, diệt trừ bọn hắn. Đây cũng là một phần trong kế hoạch của Ninh Tiểu Xuyên.

- Nói hay lắm, dường như rất có đạo lý, vậy thì làm vậy đi. Không cần trở về Trảm Thiên hoang lĩnh nữa, trực tiếp đi Ngọc Lam Đế quốc thôi, bổn Vương muốn tới cố hương của Thiên Đế để mở mang kiến thức. Ninh Tiểu Xuyên, ngươi hãy cố gắng làm việc cho bổn Vương, bổn Vương tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Thế nhưng…

Thanh Tước Vương đặt tay lên vai Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt trở nên băng lãnh, nói:

- Nếu ngươi dám bán đứng ta, đừng trách ta trở mặt, ăn sống ngươi.

- Tuyệt đối không có khả năng này.

Ninh Tiểu Xuyên quả quyết nói.

- Không cần quá cố gắng, ta ngủ một giấc, mượn đùi của ngươi dùng một chút. Đến Ngọc Lam Đế quốc thì hãy đánh thức ta.

Trong mắt của Thanh Tước Vương có vài phần bối rối, không ngờ thật sự đặt đầu lên đùi Ninh Tiểu Xuyên, lười biếng ngủ, cánh tay ngọc trắng tuyết còn ôm chặt lấy đùi Ninh Tiểu Xuyên, thật giống như đang ôm một cái gối.

- Đại Vương.

- Đại Vương…

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gọi nàng hai tiếng, thế nhưng Thanh Tước Vương lại không có bất kỳ phản ứng nào.

- Nhanh như vậy đã ngủ rồi, cho dù là buồn ngủ thì cũng nên ngủ chỗ khác a.

Ninh Tiểu Xuyên đưa tay đặt trước mũi của Thanh Tước Vương…

Hoàn toàn không có hơi thở.

Cũng không cảm thấy chút dấu hiệu sinh mệnh nào trên người nàng, quả thực giống như một cái nữ thi xinh đẹp băng lãnh.

Thế nhưng, chỉ cần cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện xung quanh thân thể nàng có một luồng khí lưu nhàn nhạt, thập phần mong manh, nếu không nhìn kỳ thì căn bản không thể phát hiện được luồng khí lưu này.

- Chẳng lẽ lúc nàng ngủ cũng là tu luyện?

Ninh Tiểu Xuyên không đụng vào thân thể Thanh Tước Vương, không muốn quấy rầy nàng tu luyện.

Chính hắn cũng chuẩn bị bắt đầu tu luyện.

- Song Đầu Thạch Thú, trực tiếp đến Ngọc Lam Đế quốc.

Ninh Tiểu Xuyên ra lệnh cho Song Đầu Thạch Thú một tiếng. Xem ra chỉ có thể đợi sau khi thu thập đám người Ngọc Lam Đại Đế và Kiếm Thánh thì mới có thể đi Trảm Thiên hoang lĩnh thăm Tiểu Hồng và Tiểu Linh Nhi rồi.

Ninh Tiểu Xuyên lấy một quyển võ kinh từ trong túi Càn Khôn.

Quyển võ kinh này là có được từ chỗ Nam Cung Minh, nó tên là “Cửu Dương Chân Hỏa kinh”.

Đây là một quyển võ kinh nguyên vẹn, giá trị liên thành, khắp toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc, cũng chỉ có một quyển võ kinh nguyên vẹn mà thôi, được khống chế trong tay Hoàng tộc.

- Không hổ là võ kinh nguyên vẹn, quả nhiên không phải tàn kinh của Kiếm Các Hầu Phủ có thể so sánh, đủ để trợ giúp Võ giả tu luyện đến cảnh giới Thiên Nhân cảnh tầng thứ ba – Cao Cảnh Thiên. Tàn kinh của Kiếm Các Hầu Phủ, gần như chỉ có thể giúp Võ giả tu luyện đến Tứ Bộ Thiên Thê mà thôi. Đáng tiếc là mình lại không thể tu luyện nó.

Ninh Tiểu Xuyên vừa rồi đã thử, Cửu Dương Chân Hỏa kinh căn bản không phù hợp với Võ Hồn Thiên Tôn Ấn.

- Tuy nhiên có thể đem Cửu Dương Chân Hỏa kinh về Kiếm Các Hầu Phủ, giao cho gia gia. Như vậy con cháu của Kiếm Các Hầu Phủ cũng có cơ hội tu luyện đến cảnh giới Thiên Nhân.

Ninh Tiểu Xuyên liền thu lại “Cửu Dương Chân Hỏa kinh”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.