Chương trước
Chương sau
Mỗi một sợi dây leo đều có một đám lá cây, bao trùm một tầng ánh sáng màu tím nhạt, quấn chặt lấy hai người Ninh Tiểu Xuyên. Trên tay, cổ, chân, gần như đều có dây leo quấn chằng chịt.

Đầy trời đều là dây leo.

Từ xa nhìn lại, quả thực giống như một gốc đại thụ mọc ra từ không trung, tản mát hơn ngàn cành lá.

Mà “gốc cây” này, chính là Tử Mộc trượng trong tay Phượng Mộc Ông.

Vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên lựa chọn đột phá vòng vây từ chỗ Phượng Mộc Ông, bởi vì hắn cảm thấy Phượng Mộc Ông yếu hơn Tư Đồ Nam Liệt và Đát Nguyệt công chúa một chút, thế nhưng, không ngờ tu vi của Phượng Mộc Ông lại thâm hậu như vậy, chỉ tiện tay cũng có thể đánh ra được đằng mộc cứng rắn.

Khó trách hắn dám gọi thẳng tên Tư Đồ Nam Liệt, loại nhân vật này, mặc dù không thuộc về bất kỳ một tộc nào, nhưng tu vi lại càng đáng sợ hơn.

Võ thể của hắn có lẽ là Ngũ Hành Thần Thể, có thể khống chế “Mộc hành lực”, đã tu luyện “Mộc hành lực” đến trình độ vô cùng khủng bố.

Lạc bộ sinh hoa, sĩ thủ hóa đằng (*).

(*) cất bước mọc ra hoa, vung tay tạo thành dây leo.

- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi giao Huyền Khí cửu phẩm trong tay ra đây, lão hủ có thể cho ngươi được chết thống khoái, đồng thời còn có thể buông tha tiểu nha đầu Tử tộc. Điều kiện như vậy, ngươi đã hài lòng chưa?

Phượng Mộc Ông cầm mộc trượng trong tay, nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể vận chuyển, cây cỏ xung quanh điên cuồng sinh trường.

- Vậy phải chờ đến khi ngươi chính thức đánh bại ta mới được.

Tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên và Ma kiếm hòa hợp thành một thể, bên ngoài làn da tản mát ra từng tầng huyết quang nhàn nhạt, tại vị trí mi tâm, xuất hiện một cái ấn ký Thiên Tôn Ấn sáng ngời.

Vụt...

Ma kiếm phóng ra, lấy thân thể Ninh Tiểu Xuyên làm trung tâm, bổ ra hơn trăm đạo kiếm khí, chặt đứt dây leo xung quanh.

Ninh Tiểu Xuyên ôm lấy Tử Hàm Yên, từ trong đám dây leo bị nghiền nát phóng ra, đứng vững trên không trung.

Một cái cổ đăng thanh đồng bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.

Tim đèn bị đốt, hỏa diễm sáng ngời bùng phát, chiếu rọi đám mây trên bầu trời hỏa vân tràn ngập ánh hồng.

Xoẹt xoẹt…

Dây leo của Phượng Mộc Ông, bị ngọn lửa thiêu đốt, lập tức bốc cháy, lan truyền về phía Tử Mộc trượng trong tay hắn.

Ngũ Hành tương khắc.

Hỏa lực lượng vừa vặn khắc chế Mộc lực lượng, huống chi cổ đăng thanh đồng còn là Tiên Thiên Huyền Khí cửu phẩm, phát ra hỏa diễm vô cùng khủng bố, phàm hỏa bình thường tất nhiên không thể so sánh.

Phượng Mộc Ông lập tức thu hồi Thần Thông, thối lui về phía sau, chờ đến khi hắn dập tắt hỏa diễm, nhìn lại hư không thì đã không còn bóng dáng Ninh Tiểu Xuyên đâu nữa.

- Hắn trốn không thoát đâu, đuổi theo cho ta!

Thanh âm của Tư Đồ Nam Liệt vừa dứt, ba đầu Huyền thú cao cấp dưới xa giá lập tức bay lên, kéo theo xa giá truy đuổi Ninh Tiểu Xuyên.

Đát Nguyệt công chúa và Phượng Mộc Ông tất nhiên cũng đuổi theo, không thể để Ninh Tiểu Xuyên đào tẩu dễ dàng như vậy được.

Ninh Tiểu Xuyên ôm theo Tử Hàm Yên, thi triển thân pháp đến cực hạn, vượt qua một cái ngõ hẹp, sau đó cấp tốc phóng ra khỏi Cửu Việt Thiên Thành.

Đát Nguyệt công chúa, Phượng Mộc Ông, Tư Đồ Nam Liệt đều đang đuổi giết hắn, không thể tiếp tục lưu lại Cửu Việt Thiên Thành được nữa, chỉ có chạy đi thì mới có đường sống.

Còn may là tốc độ của Ninh Tiểu Xuyên rất nhanh, cho dù là ba đại cao thủ cảnh giới Ngũ Bộ Thiên Thê, cũng không thể đuổi kịp hắn.

- Ninh Tiểu Xuyên, cuối cùng tìm được ngươi rồi, mau đi với ta!

Trên dòng sông phía xa, có một tên đàn ông thấp béo nhảy ra,

Trên người hắn mặc một cái Phật y đầy mảnh vá, rộng thùng thình, trên đầu còn đội một cái Kim Cương trạc, trên cổ mang một chuỗi Phật châu cực lớn, mỗi viên Phật châu đều lớn bằng nắm tay.

- Thiền Thừ, tại sao ngươi lại ở Cửu Việt Thiên Thành?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên lập tức mừng rỡ.

- Đừng hỏi nhiều nữa, sư phụ nói ta tới đón các ngươi, đi theo ta!

Thiền Thừ nhìn về sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, chỉ thấy có ba đám mây cường hoành bốc lên, ba luồng lực lượng khủng bố đang nhằm về hướng này mà chạy đến.

Lúc này, quả thật không phải là lúc để ôn chuyện xưa, ba đại cao thủ rất nhanh sẽ giết tới đây rồi.

Chẳng qua, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên vẫn cảm thấy buồn bực khó hiểu, Đàn Càn hòa thượng từ lúc nào lại nhiệt tình như vậy?

Không ngờ mạo hiểm bị ba đại cao thủ trẻ tuổi đuổi giết, đích thân phái đệ tử tới nghênh đón bọn hắn.

Suy nghĩ của hòa thượng, thường nhân quả thật không thể đoán ra.

Thiền Thừ đi trước dẫn đường, dẫn theo hai người Ninh Tiểu Xuyên tiến vào khu vực biên giới Cửu Việt Thiên Thành, xuyên qua hơn mười cái hẻm nhỏ, cuối cùng mới đến một tòa Phật miếu cũ nát được xây dựng trong một cái ngõ nhỏ.

Nói là Phật miếu, thực ra chẳng khác gì một cái miếu thờ do mấy tấm ván gỗ dựng thành, thậm chí còn kém hơn cả mấy cái miếu thổ địa ở trên núi hoang.

- Sư phụ, ta dẫn Ninh huynh đệ trở về rồi đây.

Thiền Thừ nói.

Ninh Tiểu Xuyên cùng hắn tiến vào Phật miếu, ngoại trừ Đàn Càn hòa thượng đang nấu thuốc ra, trên hương án còn đặt một lão giả toàn thân trọng thương.

Lão giả này dường như bị thương rất nặng, cơ thể bị mất nước nghiêm trọng, toàn thân khô quắt lại, xương gò má lồi ra, hốc mắt lõm sâu, quả thực giống như một lớp da phủ lên xương cốt.

Nếu là Võ giả khác, có lẽ đã chết từ lâu rồi.

Thế nhưng, vị lão giả kia lại còn sống, tất cả đều nhờ vào tu vi Võ Đạo thâm hậu và lực lượng ý chí cường đại một mực chống đỡ đến bây giờ.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên tiến vào, trên mặt Đàn Càn hòa thượng chợt lộ ra thần sắc đại hỉ, vội vàng kéo Ninh Tiểu Xuyên tiến vào nội đường, thấp giọng cười nói:

- Ninh thí chủ, ngươi cuối cùng cũng tới, lão nạp chờ ngươi đã rất lâu rồi.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng không cao hứng như Đàn Càn hòa thượng, có chút lo lắng nói:

- Hòa thượng, đừng nói nhảm nữa, có ba cao thủ Ngũ Bộ Thiên Thê sẽ lập tức chạy tới đây, nếu như không còn chuyện gì khác, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi Cửu Việt Thiên Thành thôi.

- Đừng có gấp, hòa thượng ta đã tính được ngươi sẽ gặp phải một hồi đại kiếp nạn, cho nên mới sai Thiền Thừ đưa ngươi tới đây.

Trong tìm kiếm trong ngực hơn nửa ngày, cuối cùng rút ra một khối tinh hạch đỏ thẫm to bằng nắm tay, đặt trong lòng bàn tay, nói:

- Ngươi xem, đây là cái gì?

- Huyền thạch địa phẩm?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên liền hưng phấn vô cùng, nói:

- Hòa thượng, ngươi tìm được Huyền thạch địa phẩm này từ đâu? Thật tốt quá rồi, có khối Huyền thạch địa phẩm này, cũng không cần phải trốn bọn chúng nữa.

Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền muốn cầm lấy khối Huyền thạch địa phẩm trong tay Đàn Càn hòa thượng…

Thế nhưng, hắn vừa đưa tay ra thì Đàn Càn hòa thượng lại thu khối Huyền thạch địa phẩm vào trong ống tay áo, nói:

- 500 vạn Huyền thạch.

- Con mẹ nó, ngươi ăn cướp à?

Ninh Tiểu Xuyên kích động muốn bóp chết Đàn Càn hòa thượng ngay lập tức, khó trách hắn lại chủ động sai Thiền Thừ đi đón hắn, thì ra đã sớm đánh chủ ý với Huyền thạch trên người hắn rồi.

Đây cũng là lý do tại sao tên hòa thượng không thấy lợi không ra tay này lại đột nhiên nhiệt tình như vậy, quả nhiên không ngoài dự liệu của Ninh Tiểu Xuyên.

Một khối Huyền thạch địa phẩm, cũng chỉ đáng giá 100 vạn Huyền thạch. Không ngờ hắn lại muốn chặt đẹp của Ninh Tiểu Xuyên 500 vạn Huyền thạch. Quả đúng là muốn “làm thịt” ngươi thì phải chọn lúc ngươi nguy nan nhất mà “làm thịt”.

Đàn Càn hòa thượng lộ vẻ nghiêm túc, nói:

- Ninh thí chủ, ngươi có biết hòa thượng ta vì đạt được khối Huyền thạch địa phẩm này mà gặp phải nguy hiểm như thế nào không? Ta phải phí hết rất nhiều khí lực, tổn hao biết bao nhiêu trí tuệ, thậm chí thiếu chút nữa mất cái mạng già này, mới có thể đoạt được nó từ trong tay một tên cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê a.

- A Di Đà Phật.

Đàn Càn hòa thượng chắp tay trước ngực, thần sắc thê lương nói:

- Ninh thí chủ, thật ra với giao tình của lão nạp và ngươi, vốn nên tặng viên Huyền thạch địa phẩm cho ngươi mới đúng. Thế nhưng, ngươi cũng thấy rồi a, chùa miếu đã lâu không tu sửa, tượng Phật đã không còn nước sơn, hương khói tàn lụi…

- Thôi đi, 500 vạn Huyền thạch cũng đủ cho ngươi xây một vạn cái Phật miếu huy hoàng rồi.

Ninh Tiểu Xuyên cắt ngang lời nói của hắn.

Đàn Càn hòa thượng vẫn kiên nhẫn, nói:

- Ninh thí chủ, lão nạp biết ngươi lúc ở trong Táng Thần Sơn, giết chết cường giả của Lôi tộc đã thu hoạch được rất nhiều Huyền thạch, bỏ ra 500 vạn Huyền thạch cũng không phải chuyện gì khó. Giết người dù sao cũng không phải chuyện tốt, lão nạp lấy của ngươi 500 vạn Huyền thạch chính là tiền hương khói dâng Bồ Tát, cũng giúp ngươi tiêu trừ nghiệp chướng nhân quả, tích đức đọng phúc, kiếp sau ngươi vẫn có thể làm người tốt.

Kiếp này tu Đạo, kiếp sau chuyển thế thành Phật.

Trong kinh văn Phật gia có ghi lại: Kiếp này giết người phóng hỏa, kiếp sau làm trâu làm ngựa, kiếp này tích thiện tích đức, kiếp sau có thể tu thành Bồ Đề.

- Hừ hừ, được rồi, kiếp sau ta vẫn sẽ làm người tốt.

Ninh Tiểu Xuyên hung hăng cắn răng một cái, lấy ra 500 vạn Huyền thạch từ trong túi Càn Khôn, ném cho Đàn Càn hòa thượng.

Nếu không phải đang bị ba đại cao thủ đuổi giết, Ninh Tiểu Xuyên tuyệt đối không có khả năng bỏ ra 500 vạn Huyền thạch để mua một khối Huyền thạch địa phẩm.

Sau khi Đàn Càn hòa thượng tiếp nhận túi Càn Khôn, liền kiểm tra số lượng Huyền thạch trong túi, sau đó cười tới mang tai, lấy viên Huyền thạch địa phẩm từ trong ống tay áo ra, đưa cho Ninh Tiểu Xuyên, vỗ vỗ bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên rồi nói:

- Ninh thí chủ, ngươi nhiều lần vì Phật môn mà tích góp tiền hương khói, quả thật là một tín đồ trung thành của Phật môn, Phật tổ nhất định sẽ chiếu cố cho ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn nói nhảm với Đàn Càn hòa thượng nhiều, liền cầm viên Huyền thạch địa phẩm đỏ thẫm trong tay, quả thực giống như nắm một đoàn hỏa diễm, vô cùng nóng bỏng, xuyên qua tinh thạch có thể nhìn thấy huyền tinh trạng thái dịch đang lưu chuyển bên trong.

Huyền thạch địa phẩm chân chính.

Bỏ ra 500 vạn Huyền thạch để mua một khối Huyền thạch địa phẩm, mặc dù rất đau lòng, thế nhưng có thể đổi lấy chiến lực cấp bậc Thiên Nhân, một chút khó chịu trong lòng Ninh Tiểu Xuyên, lập tức tan thành mây khói.

Có một khối Huyền thạch địa phẩm trong tay, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng tự tin hơn hẳn, không định chạy trốn nữa, lặng lẽ chờ đợi đám người Tư Đồ Nam Liệt và Phượng Mộc Ông chạy tới.

Từ trong nội đường đi ra, tâm tình của Đàn Càn hòa thượng lộ vẻ sảng khoái, tựa như tắm gió xuân, cười nói:

- Đồ nhi, sắc thuốc xong chưa?

Thiền Thừ đáp:

- Sắp xong rồi.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía lão giả nằm trên hương án, tò mò hỏi:

- Vị lão tiền bối này là ai?

- Hắn chính là gia gia của Tư Đồ Cảnh, đã từng là Tộc Vương của Tư Đồ tộc.

Đàn Càn hòa thượng đứng bên cạnh dược lô, lấy ra thông linh kỳ dược “Phệ Huyết Hóa Hình thảo”, ngắt một cái lá cây, định bỏ vào trong dược lô.

Trong Táng Thần Sơn, Đàn Càn hòa thượng và Ninh Tiểu Xuyên đều đạt được một gốc thông linh kỳ dược.

Đàn Càn hòa thượng thì lấy được “Phệ Huyết Hóa Hình thảo” có thể giúp Võ giả trị thương, còn Ninh Tiểu Xuyên thì lấy được “Trường Thanh Linh Đằng” có thể gia tăng thọ nguyên.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy Đàn Càn hòa thượng không ngờ lại lấy cả thông linh kỳ dược ra cứu chữa cho gia gia của Tư Đồ Cảnh, trong lòng khiếp sợ đến tặc lưỡi, nói:

- Hòa thượng, không ngờ ngươi ngoại trừ tham tiền ra, vẫn có chút thiện tâm.

- A Di Đà Phật, Tư Đồ thí chủ dù sao cũng đã đồng sinh cộng tử với lão nạp, lão nạp sao có thể trơ mắt nhìn gia gia của hắn bệnh chết trên giường được. Ai tích thiện tích đức thì kiếp sau sẽ tu thành Bồ Đề.

Đàn Càn hòa thượng lộ ra dáng vẻ hòa ái thương người, trên đỉnh đầu cũng phóng xuất ra một đạo Phật Quang rực rỡ.

Thiền Thừ thấp giọng nói bên tai Ninh Tiểu Xuyên:

- Ngàn vạn lần đừng tin lão lừa trọc kia, Tư Đồ Tộc Vương đem ba viên Huyền thạch địa phẩm trên người giao cho hắn, lão lừa trọc kia mới miễn cưỡng đáp ứng sẽ dùng một cái lá của thông linh kỳ dược để giúp Tư Đồ Tộc Vương trị thương đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.