- Bá khí cái cọng lông, nếu như không tìm thấy Ninh Tiểu Xuyên, tất cả mọi người đều phải chết. Ngươi, ở lại đây canh chừng cho ta, nếu như Ninh Tiểu Xuyên từ trong đó trốn ra, hãy bắt hắn lại! Ngươi, trở về nói với Đại Vương, Ninh Tiểu Xuyên đã chạy vào Hắc Vụ Quỷ Nguyên cách mười vạn dặm.
- Lão đại, vậy ngài thì sao?
Tên Xuyên Sơn Giáp bò trở lại, cẩn thận hỏi.
- Ta sẽ chờ ở bên kia Hắc Vụ Quỷ Nguyên, nếu như Ninh Tiểu Xuyên vận khí tốt, thật sự vượt qua được Hắc Vụ Quỷ Nguyên, ta sẽ bắt hắn trở về. Các con, hãy giữ vững tinh thần, sau khi lão tử đạt tới Huyền thú cửu phẩm, đây là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, nếu như nhiệm vụ thất bại, ta sẽ ném toàn bộ các ngươi vào Hắc Vụ Quỷ Nguyên để nuôi lệ quỷ. Đi!
Thiền Thừ xoay người nhảy lên lưng tê giác một sừng, dọc theo Hắc Vụ Quỷ Nguyên, phóng thẳng về phía Tây.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên xông vào Hắc Vụ Quỷ Nguyên, lập tức tìm kiếm dấu vết mà Ngọc Ngưng Sanh lưu lại, rất nhanh đã hội hợp với nàng.
Không hề nán lại chút nào, bọn hắn một hơi phóng đi, vượt qua mấy ngàn dặm mới dừng lại.
- Bọn chúng không đuổi theo.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên có chút tái nhợt, lúc trước chiến đấu với Thiền Thừ cho nên thương thế trên người cũng không nhẹ chút nào.
- Ta giúp ngươi hộ pháp, ngươi trước hết hãy trị thương đi. Ta vẫn cảm thấy cánh đồng hoang vu này có gì đó cổ quái, rõ ràng là ban ngày, vậy mà bầu trời lại u ám như ban đêm, nên cẩn thận một chút thì hơn.
Ngọc Ngưng Sanh nói.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, lúc này, hắn thật sự rất cần trị thương.
Ầm...
Ninh Tiểu Xuyên đánh một quyền lên vách núi, muốn mở ra một cái sơn động, tạm dùng làm nơi dưỡng thương.
Thế nhưng, một quyền hắn đánh ra, lại chỉ có thể tạo thành một cái hố nhỏ.
Bên trong vách núi chảy ra máu tươi màu đen, còn tản mát ra mùi máu tươi nhàn nhạt.
Sắc mặt của Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh đều trở nên có chút khó coi.
Mảnh cổ huyết địa này tuyệt đối là một nơi bất tường, nói không chừng sẽ phát sinh một vài chuyện kỳ dị đáng sợ.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn tiếp tục mở ra sơn động nữa, liền trực tiếp ném ra 333 cái trận kỳ, sau đó lập tức ngồi xếp bằng tại trung tâm trận pháp, đồng thời nuốt vào một viên trung cấp đan trị thương, bắt đầu an dưỡng thương thế.
Lực lượng của Thiền Thừ quả thật quá lớn, khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn bị tổn thương, nếu không phải mượn uy lực của Thiên Tôn Ấn để kích thương nó, e rằng Ninh Tiểu Xuyên sẽ rất khó có thể thoát thân được.
Đây chính là lực lượng của Huyền thú cửu phẩm, mà còn là Huyền thú vừa mới tấn thăng đến cửu phẩm. Nếu như là loại Huyền thú cửu phẩm cấp bậc như Bạch Ly lão tổ, e rằng Ninh Tiểu Xuyên ngay cả cơ hội thoát thân cũng không có.
Một ngày sau, thương thế của Ninh Tiểu Xuyên đã khỏi hắn, lúc này hắn mới triệt hồi trận kỳ.
- Chỉ một tên Thiền Thừ không ngờ lại cường đại đến như vậy, ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ của nó sao?
Ngọc Ngưng Sanh nói.
Ninh Tiểu Xuyên đáp:
- Có lẽ nó bị thương cũng không nhẹ.
Ngọc Ngưng Sanh nói:
- Lúc trước nó từng nói mảnh Đại Hoang này được xưng là Bắc Cương, ta nghĩ nó chắc chắn sẽ không lừa gạt chúng ta, thế nhưng tại sao lại là như vậy?
- Rất đơn giản, tầm mắt mỗi người đều bất đồng, nhận thức đối với thế giới cũng bất đồng. Bắc Cương là một vùng lãnh thổ quốc gia vô cùng mênh mông, kể cả Ngọc Lam Đế quốc, Trảm Thiên hoang lĩnh, Cửu Việt Cương, Thiên Đế Sơn,… đều thuộc về một khối địa phương nhỏ của Bắc Cương.
- Mà Ngọc Lam Đế quốc thì lại nằm ở nơi xa xôi nhất về phía bắc của Bắc Cương, chúng ta lại chưa từng tiếp xúc với ngoại giới, cho nên chúng ta mới gọi khu rừng ở phía nam Ngọc Lam Đế quốc là Nam Cương. Trên thực tế, bất luận là Nam Cương trong mắt chúng ta hay là Ngọc Lam Đế quốc, đều nằm ở phía bắc của Thiên Hư Đại lục.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ngọc Ngưng Sanh khẽ gật đầu, nói:
- Cũng chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.
Trong rừng vang lên thanh âm gào thét, tiếp đó liền có một trận quái phong thổi tới, thổi rụng toàn bộ lá trên cây, biến thành một nhánh cây trụi lủi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào hắc âm phong phía nam, cảm thấy có nguy hiểm giáng lâm, lập tức thi triển Vân Hà Quy Nguyên Khí, tạo thành một cái nguyên khí tráo có đường kính mười mét, bao phủ hắn và Ngọc Ngưng Sanh ở bên trong.
- Ô ô…
Tiếng gió rất đáng sợ, tựa như tiếng gào của hài tử, hoặc là tiếng khóc của lệ quỷ.
Grào...
Đột nhiên, trong hắc âm phong duỗi ra một cánh tay xương trắng hếu, đánh lên đỉnh nguyên khí tráo, khiến cho nguyên khí tráo bị ép lõm xuống dưới.
Con ngươi Ngọc Ngưng Sanh co rút lại, hai ngón tay điểm ra, thi triển một loại kiếm quyết.
Một thanh chiến kiếm màu trắng dài năm thước bay ra ngoài, đánh nát bàn tay xương trắng hếu kia, hóa thành từng trận quỷ hỏa, tiêu tán trong gió.
- Thú vị, cánh tay xương trắng hếu kia không ngờ lại không phải là thật thể, mà là do quỷ hỏa ngưng tụ mà thành. Ta cũng muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc là loại quỷ quái gì?
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Vân Hà Quy Nguyên Khí, lấy ra cổ đăng thanh đồng.
Dầu thắp thiêu đốt phát ra hào quang nhu hòa, tạo thành một thế giới ánh sáng khổng lồ.
Nói ra cũng thật là kỳ quái, những hắc âm phong vừa gặp phải hào quang của cổ đăng thanh đồng, liền lập tức rút lui về phía sau, thập phần sợ hãi cổ đăng thanh đồng.
Xoạt...
Từ bên trong cổ đăng thanh đồng phóng ra 10 đầu hỏa điểu ba chân, lao thẳng lên trời, lơ lửng trong hư không, tản mát ra hào quang chói lọi, quét sạch quỷ vụ trong phạm vi vài trăm mét.
Với tu vi Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, tất nhiên không chỉ có thể gọi ra 10 đầu hỏa điểu ba chân mà thôi, cực hạn của hắn hiện nay, có thể gọi ra đến 16 đầu hỏa điểu ba chân.
Grào...
Sau khi quỷ vụ màu đen tán đi, trên ngọn núi cách ngoài mười dặm, đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử tóc tai bù xù.
Tiểu hài tử này căn bản không có đầu, mái tóc đỏ như máu mọc ra từ trên cổ, làn da toàn thân đều là một màu đen, tại trên rốn có một cái miệng máu, phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.
Ngọc Ngưng Sanh chính là Thánh Nữ Ma Môn, đã gặp qua vô số chuyện khủng bố, thế nhưng, lúc nàng nhìn thấy tiểu hài tử không đầu kia, cũng cảm thấy trong lòng rét lạnh, trên trán ứa ra mồ hôi lấm tấm.
Loại sinh vật không biết này quả thật khiến người khác thập phần sợ hãi.
Grào...
Trong cơ thể tiểu hài tử không đầu lại một lần nữa phát tán ra hắc âm phong, bên trong âm phong ngưng tụ thành một cái đầu lâu màu trắng cực lớn, phá tan hào quang của cổ đăng thanh đồng, hướng về phía hai người Ninh Tiểu Xuyên mà đè ép xuống.
Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, lại có thêm 6 đầu hỏa điểu ba chân từ trong cổ đăng thanh đồng bay ra, hào quang hỏa diễm càng trở nên lợi hại, lập tức luyện hóa cái đầu lâu khổng lồ.
16 đầu hỏa điểu ba chân xoay tròn cùng một chỗ, hóa thành một cái hỏa cầu cực lớn, lao thẳng về phía tiểu hài tử không đầu.
Tiểu hài tử không đầu phát ra tiếng rít oán độc, thân hình nhoáng lên, liền tiến vào bên trong huyết thổ màu đen, không thấy tung tích đâu nữa.
Ầm...
Hỏa cầu rời xuống, san bằng cả sườn núi nhỏ, đốt tan cả bùn đất, từng dòng nham thạch đỏ thẫm không ngừng chảy xuống.
- Để nó đào tẩu rồi.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi cổ đăng thanh đồng, sắc mặt thập phần ngưng trọng.
Dầu thắp bên trong cổ đăng thanh đồng là sử dụng huyết dịch của hai vị Võ giả Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy là Long Tượng Hầu và Quý công công, thế nhưng, trải qua nhiều lần chiến đấu, dầu thắp bên trong cổ đăng thanh đồng đã hao tổn gần hết, tối đa chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa thì dầu thắp sẽ cạn sạch.
Một khi không còn máu tươi làm dầu thắp nữa, muốn sử dụng cổ đăng thanh đồng thì chỉ có thể thiêu đốt huyết dịch của bản thân, cũng tương đương với việc thiêu đốt thọ nguyên.
Trên người Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn mười bảy bình Huyền thú huyết dịch luyện chế thành Huyết Mạch Chi Linh, chẳng qua, dùng Huyết Mạch Chi Linh để làm dầu thắp thì thật sự quá lãng phí.
Hơn nữa, số lượng Huyết Mạch Chi Linh ít, rất nhanh sẽ bị thiêu đốt hết, cái được không đủ bù cái mất.
- Đồng cỏ màu đen này thật đáng sợ, chúng ta tốt nhất nên rút lui ra ngoài thôi, cùng chém giết với đám Huyền thú kia còn tốt hơn bị những thứ bất tường này dòm ngó.
Thần sắc của Ngọc Ngưng Sanh rất ngưng trọng, cảm thấy sắp có nguy hiểm càng khủng bố hơn giáng lâm.
Ninh Tiểu Xuyên cũng biểu thị đồng ý.
Bọn hắn bây giờ chỉ mới tiến vào đồng cỏ chừng mấy ngàn dặm mà đã gặp phải loại quỷ vật đáng sợ như vậy, nếu tiến vào sâu hơn, có trời mới biết được sẽ gặp phải cái gì?
- Còn muốn đi ra ngoài? Không đi được nữa rồi.
Thanh âm của một phụ nhân dày đặc âm khí vang lên.
Thanh âm này có chút khàn khàn, tựa như đang nói chuyện bên tai bọn họ, khiến người khác cảm thấy sởn hết gai ốc.
Ninh Tiểu Xuyên một tay nắm cổ đăng thanh đồng, một tay cầm Ma kiếm, dùng cổ đăng chiếu sáng cả khu rừng, chỉ thấy dưới gốc đại thụ trụi lủi trước mặt bọn họ, có một phụ nhân tóc tai bù xù và một hài tử.
Toàn bộ cổ của tiểu hài tử kia đều vỡ ra, từng giọt huyết dịch nhỏ xuống, cái miệng trên bụng không ngừng phát ra tiếng cười vang dội.
Chính là tiểu hài tử không đầu lúc trước đã bị hắn kích thương.
- Lui!
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên đại biến, lập tức quát lớn một tiếng.
Ngọc Ngưng Sanh phản ứng cực nhanh, lúc nhìn thấy phụ nhân tóc tai bù xù, nàng liền lập tức hóa thành một đạo bạch quang phóng đi.
Ninh Tiểu Xuyên cũng lập tức thi triển thân pháp, nhanh chóng bỏ chạy.
Không có biện pháp, khí tức từ trên người phụ nhân tóc tai bù xù phát ra quả thật đáng sợ, khiến cho bọn họ căn bản không thể nảy sinh ý niệm chống cự.
Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh cấp tốc chạy trên đồng cỏ màu đen, còn hai sinh vật không biết kia thì vẫn đuổi sát sau lưng bọn họ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười, truyền vào trong tai bọn họ.
Bỗng nhiên, phụ nhân tóc tai bù xù duỗi cánh tay ra, một chưởng đánh xuống đỉnh đầu hai người Ninh Tiểu Xuyên, lúc cánh tay hạ xuống đã biến thành một cái đại thủ ấn xương trắng dài hơn trăm mét.
- Sử dụng Huyền Khí cửu phẩm để ngăn cản.
Ninh Tiểu Xuyên là Ngọc Ngưng Sanh đồng thời dừng bước.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra Đan Luân Tinh Thần Cầu, vốn dĩ là một tiểu cầu màu bạc lớn bằng nắm tay, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một viên cầu cực lớn, đường kính 30 mét, quả thực giống như một ngôi sao lấp lánh.
Một luồng lực lượng cường đại từ trong viên cầu thai nghén ra.
- Để ta giúp ngươi một tay.
Trong tay Ngọc Ngưng Sanh đánh ra một đạo cột sáng, đánh thẳng lên Đan Luân Tinh Thần Cầu.
Ngôi sao lấp lánh lại càng trở nên rực rỡ, đại môn của Hư thế giới màu trắng mở ra, bên trong phóng xuất một đạo cột sáng khủng bố, đánh lên trên đại thủ ấn xương trắng cực lớn.
Phành...
Cốt trảo lập tức bị đánh nát.
Phành...
Phành...
Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh cùng lúc thổ ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, lăn vào trong đám lá đen dày đặc.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức thu hồi Đan Luân Tinh Thần Cầu, đỡ Ngọc Ngưng Sanh đứng dậy, lại nhìn thấy Ngọc Ngưng Sanh không ngừng thổ huyết.
- Nguy rồi, trái tim của nàng vốn bị hao tổn, trong huyết mạch đã mất đi Huyết Mạch Chi Ngưng, miệng vết thương căn bản không thể nào khép lại nổi.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức lấy ra một viên “Ngưng Huyết Đan”, để nàng nuốt vào miệng, đan khí tản ra dung nhập vào trong máu của nàng, lúc này nàng mới dần dần khống chế được thương thế, trong miệng không ngừng ho ra máu tươi.
Ninh Tiểu Xuyên đỡ nàng dậy, thi triển thân pháp, hóa thành một đạo lưu quang bảy màu, tiếp tục bỏ chạy.
Lực lượng của phụ nhân huyết phát quả thật đáng sợ, khiến Ninh Tiểu Xuyên cảm giác đối phương giống như Kiếm Thánh hoặc Ma Đế, tựa như một ngọn núi cao, như đại dương mênh mông, như Thần Long.
Bà ta tuyệt đối cũng là loại nhân vật cấp bậc này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]