Chương trước
Chương sau
Trong miếu đạo sĩ, lá khô rơi đây.

Tiếng lá rụng cọ sát phát ra tiếng soàn soạt, tu vi của Ninh Tiểu Xuyên bị Vô Tình quỷ sứ áp chế, chỉ có thể nằm yên trên mặt đất.

- Tiểu đệ đệ, không bằng để Nhiên tỷ tỷ giúp ngươi tiết bớt lửa dục?

Bàn tay như ngọc trắng của Vô Tình quỷ sứ nhẹ nhàng vuốt “thiết trụ” giữa hai chân Ninh Tiểu Xuyên, đùa giỡn một phen, đôi mắt xinh đẹp có chút mơ màng, mị nhãn như hoa đào.

Sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục.

Ninh Tiểu Xuyên nhắm chặt hai mắt, bắt đầu âm thầm điều động Ma kiếm, chuẩn bị gọi Ma kiếm ra để chém chết Vô Tình quỷ sứ.

Một tiếng quát lớn từ trên trời vang lên.

Ầm...

Nóc nhà của miếu đạo sĩ, đột nhiên bị một cây Long Tượng Kích Thương thô to xuyên thủng.

Long Tượng Kích Thương mang theo sức lực vô cùng to lớn, trực tiếp xuyên thủng thân thể trần trụi của Vô Tình quỷ sứ, đóng đinh nàng trên mặt đất.

Còn may là Ninh Tiểu Xuyên có tâm thần cảm ứng, đã sớm phát giác được nguy hiểm, cho nên mới lăn qua một bên, bằng không thì lúc này hắn đã bị xuyên cùng một chỗ với Vô Tình quỷ sứ rồi.

- Phù, Cơ Hàn Tinh, lúc ngươi ra tay có thể mở to mắt một chút được không? Chẳng lẽ muốn lưỡng thi lưỡng mệnh?

Ninh Tiểu Xuyên kinh hồn bất định, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, liền hướng ra bên ngoài miếu đạo sĩ mà hét lớn.

Ầm ầm ầm...

Long Tượng Kích Thương đâm xuống đất, khiến cho toàn bộ miếu đạo sĩ đều sụp xuống, ngay cả tòa núi dường như cũng thoáng chấn động một chút, có thể thấy được một kích vừa rồi có lực lượng đáng sợ như thế nào.

Cũng khó trách, ngay cả cường giả như Vô Tình quỷ sứ cũng bị một kích đóng đinh trên mặt đất.

Vụt...

Cơ Hàn Tinh chắp hai tay sau lưng, từ bên ngoài miếu đạo sĩ bay vào, liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên áo quần lộn xộn, mỉa mai nói:

- Giữa núi hoang, trong một tòa miếu nát, cô nam quả nữ thân thiết nóng bóng, Ninh thiếu gia cũng thật là có nhã hứng? Quả thật không hổ là Khôi thủ của Thiên Đế học cung kỳ này.

- Cơ Hàn Tinh, ngươi bớt nói móc đi, chuyện này cũng không phải giống như ngươi tưởng tượng đâu.

Ninh Tiểu Xuyên vội vàng kéo áo, che lại nửa cái mông lộ ra ngoài.

Cơ Hàn Tinh hiếm khi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên phiền muộn như vậy, tâm tình càng sảng khoái, học theo thanh âm của Vô Tình quỷ sứ, không ngừng trêu chọc:

- Tiểu đệ đệ, không bằng để Nhiên tỷ tỷ giúp ngươi tiết bớt lửa dục?

- Đa tạ Cơ cô nương, mời!

Ninh Tiểu Xuyên cũng vô cùng quyết đoán, liền trực tiếp kéo áo bào qua một bên, lộ ra một thân thể nam tính khỏe mạnh cân đối.

Hôm nay Ninh Tiểu Xuyên bị một nữ tử đùa giỡn thân thể, trong lòng vốn đã rất khó chịu, không ngờ còn bị Cơ Hàn Tinh trêu chọc. Hắn tất nhiên không cam lòng bị người khác đùa giỡn như vậy.

So với việc bị đùa giỡn, còn không bằng lớn mật cởi bỏ quần áo, để xem nàng ta có gan đến tiết hỏa dục cho mình không?

Cơ Hàn Tinh thật không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại càn rỡ đến như vậy, cho dù nàng là một người lãnh khốc, nhưng dù sao cũng là nữ tử chưa từng trải qua nam nhân.

Nàng thoáng nhìn qua thân thể Ninh Tiểu Xuyên một cái, lập tức đồng tử mở lớn, trái tim thoáng run một cái, lập tức siết chặt nắm đấm, hàm răng nghiến đến mức phát ra tiếng, quát một câu:

- Vô sỉ.

Nàng liền quay người “trốn” ra khỏi miếu đạo sĩ, ngay cả Long Tượng Kích Thương cắm trên mặt đất cũng không kịp mang đi, hiển nhiên là đã bị “dọa” không nhẹ.

Đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên và Cơ Hàn Tinh “giao phong” mà có thể chiếm thượng phong, khóe miệng thoáng cong lên, nói:

- Thì ra làm người vô sỉ cũng có chỗ tốt của vô sỉ.

Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên lại hướng qua phía Vô Tình quỷ sứ bị đóng đinh chết trên mặt đất, nói:

- Chẳng qua, nam nhân có thể vô sỉ, nhưng một khi nữ nhân đã vô sỉ, dường như đều không có kết cục gì tốt.

Ninh Tiểu Xuyên mặc lại áo bào, buộc chặt đai lưng, sau khi đi ra khỏi miếu đạo sĩ, liền nhìn thấy Cơ Hàn Tinh vẫn còn đứng trên thềm đá, xoay lưng về phía hắn.

Nàng hỏi:

- Ngọc Ngưng Sanh đâu rồi?

Ninh Tiểu Xuyên thở dài một hơi, cũng thu hồi vẻ lỗ mãng vừa rồi, nghiêm túc nói:

- Giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nàng đã đi rồi.

- Ngươi cũng làm chuyện cầm thú với nàng?

Cơ Hàn Tinh hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên có chút chết lặng, nói:

- Ngươi thật sự nghĩ sai rồi.

Cơ Hàn Tinh nghiêm nghị nói:

- Ta cảnh cáo ngươi, Ngọc Ngưng Sanh chính là khâm phạm của triều đình, nàng bị ngươi mang ra khỏi Hoàng thành, nếu như nàng thật sự đào tẩu, ngươi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm nàng trở về.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn Cơ Hàn Tinh một cái, nói:

- Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy thì ta đi trước.

Ninh Tiểu Xuyên vừa mới đi ra ngoài sân, liền lập tức dừng bước lại, ánh mắt trở nên ngưng trọng.

Lá khô trên mặt đất bỗng nhiên bay lên, quét về phía miếu đạo sĩ.

Có sát khí.

Một luồng sát khí đậm đặc từ bên ngoài tràn vào, chỉ một khắc sau, đã có một nam tử tóc tai bù xù đứng đối diện Ninh Tiểu Xuyên. Trên mặt của hắn tràn ngập vết sẹo, đã từng bị bỏng trên diện tích lớn, không thể chữa khỏi hắn, làn da khắp toàn thân gần như không có một chỗ hoàn hảo.

- Ngươi chính là Ninh Tiểu Xuyên?

Thiết Minh Công nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.

Trên cánh tay của đối phương mọc ra từng mảng lân giáp màu đen, huyết nhục nhanh chóng vận chuyển, bành trướng gấp ba lần, bàn tay biến thành móng vuốt, tản mát khí tức như dã thú.

Ninh Tiểu Xuyên không rõ đối phương rốt cuộc là ai, chỉ có thể dò hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ta chính là Đàn chủ phân đàn Thanh Dương của Thiên Diệt Đạo – Thiết Minh Công, vâng mệnh Tổng Đàn chủ, đến mời Ninh thiếu gia đến Bạch Long thành một chuyến.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta không biết Tổng Đàn chủ của các ngươi.

- Đây là ý tứ của Thánh Nữ đại nhân.

Thiết Minh Công lạnh lùng nói.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Vậy rốt cuộc là Tổng Đàn chủ muốn mời ta, hay là Thánh Nữ đại nhân muốn mời ta?

- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Là Thánh Nữ đại nhân muốn gặp ngươi, còn Tổng Đàn chủ ra lệnh, bây giờ toàn bộ người trong Ma đạo ở Hồn vực đều đang tìm ngươi, cho dù ngươi không đi theo ta, cũng sẽ có người khác đến tìm ngươi.

Thiết Minh Công bình tĩnh nói:

- Ngươi rốt cuộc có đi theo ta hay không?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Thứ cho khó tòng mệnh.

- Vậy ta cũng không khách khí nữa.

Thiết Minh Công dường như đã sớm ngờ tới kết quả này, trong miệng phát ra một tiếng gào thét, phun ra một trận sóng âm hỗn loạn, chấn cho đất rung núi chuyển.

Cánh tay giống như móng vuốt vồ tới cổ Ninh Tiểu Xuyên.

- Xoẹt xoẹt…

Trong không khí, phát ra thanh âm bạo phá, móng vuốt như xé rách cả hư không, ma sát tạo thành tia lửa.

Đây là tu vi Thoát Tục cảnh, có xu thế quét ngang ngàn quân, không chỉ đơn giản là muốn bắt Ninh Tiểu Xuyên, thậm chí còn muốn lấy mạng hắn.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy một luồng lực lượng bức người, chỉ cảm thấy huyết khí toàn thân đều không thông thuận, huyết mạch đau đớn như muốn nứt ra, trái tim bị áp chế đến mức không thể đập nổi, thân hình vội vàng lùi về phía sau.

Phành...

Móng vuốt của Thiết Minh Công mọc đầy lân phiến, đầu ngón tay sắc bén phát ra hàn quang, cứng rắn như khối sắt, mặc dù không đánh trúng cổ Ninh Tiểu Xuyên, nhưng lại đánh cho gốc cây thô to sau lưng hắn thành mảnh vụn.

Đại thụ phát ra một tiếng đứt gãy, ầm ầm ngã xuống, đè lên tường vây của miếu đạo sĩ.

Ninh Tiểu Xuyên thi triển thân pháp, trực tiếp vòng qua sau lưng Thiết Minh Công, hạ xuống trên đại thụ, trên lưng mở ra song dực, muốn bay lên trời.

- Đàn chủ phân đàn Nam Sơn “La Khai”.

- Đàn chủ phân đàn Thiên Tử “Diệp Bạch Âm”.

Trong rừng cây bên ngoài miếu đạo sĩ, lại có hai cao thủ Võ Đạo bay ra, thân thể bị Huyền Khí bao trùm, mỗi người đều đánh ra một kiện Huyền Khí, là một thanh cửu hoàn chiến đao (*) và một viên Huyền Minh hỏa cầu, đồng thời đánh tới Ninh Tiểu Xuyên, khiến cho Ninh Tiểu Xuyên phải lui về lại miếu đạo sĩ.

(*) trên thanh đao có chín vòng sắt

La Khai và Diệp Bạch Âm nhảy vào trong miếu đạo sĩ, phân biệt vây kín đường lui của Ninh Tiểu Xuyên.

Cửu hoàn chiến đao rơi vào trong tay La Khai, đột nhiên cắm xuống đất, tạo thành một tòa đao trận, vô số đao ảnh bạo phát ra, tạo thành một cái lưới đao, bao vây Ninh Tiểu Xuyên ở trong vòng đao khí.

Huyền Minh hỏa cầu lơ lửng trong lòng bàn tay Diệp Bạch Âm, không ngừng xoay tròn, tản mát ra nhiệt độ cực nóng.

Ba vị Đàn chủ đồng thời ra tay với Ninh Tiểu Xuyên, muốn chế trụ hắn.

Bên ngoài miếu đạo sĩ lại truyền đến một loạt tiếng bước chân mất trật tự, hiển nhiên còn có rất nhiều Võ giả Ma Môn vây ở bên ngoài, tạo thành ba tầng trong, ba tầng ngoài, bọc xung quanh miếu đạo sĩ.

Ninh Tiểu Xuyên mở ra Nộ Phong Chi Dực, thân hình bay lên cao, nhưng vừa mới bay được chừng trăm mét thì trên tầng mây liền vang lên hai tiếng gầm lớn đinh tai nhức óc, là hai đầu Huyền thú tứ phẩm đang bay tới.

Trên lưng hai đầu Huyền thú đều có một vị Đàn chủ Ma Môn, ánh mắt sáng như đuốc, đằng đằng sát khí.

- Đàn chủ phân đàn Địa Kỷ “Mạnh Tâm Hàn”.

- Đàn chủ phân đàn Thanh Thạch “Lâm Cương”

Ma Môn quả nhiên cao thủ nhiều như mây, lại xuất hiện thêm hai nhân vật cấp bậc Đàn chủ.

Vì bắt một mình Ninh Tiểu Xuyên, không ngờ lại xuất động tới năm vị Đàn chủ, xem ra vị Tổng Đàn chủ của Thiên Diệt Đạo vì muốn nịnh nọt Thánh Nữ Ma Môn, cho nên đã bỏ ra không ít công phu.

- Ninh Tiểu Xuyên, hôm nay ngươi có chắp cánh cũng không thể bay thoát.

Mạnh Tâm Hàn từ tren không trung bay đến chỗ Ninh Tiểu Xuyên, một đao bổ xuống, tạo ra một mảng Lôi Điện, giống như muốn chém đứt hai cánh trên lưng Ninh Tiểu Xuyên.

Thân thể Ninh Tiểu Xuyên thoáng nghiêng một cái, cánh tay vung lên, đánh ra một đạo Thiểm Điện Thần Thú, vô số điện quang nhảy múa xung quanh cự thú, phát ra thanh âm “xẹt xẹt”.

- Grào...

Thiểm Điện Thần Thú trợn trừng mắt, nhào thẳng lên trời.

Mạnh Tâm Hàn cũng không hổ là Đàn chủ một phương, tu vi cực kỳ thâm hậu, chỉ cần dùng ba đao là có thể nghiền nát toàn bộ Thiểm Điện Thần Thú.

Hắn từ trên lưng Huyền thú nhảy ra, hai tay cầm đao bổ xuống đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên.

Đao khí dài tới 13 mét, quả thực giống như một vầng trăng khuyết, sáng ngời mà sắc bén.

Phành...

Ninh Tiểu Xuyên lấy ra trọng kiếm, ngạnh kháng một chiêu này, thế nhưng lực lượng của chiến đao quả thật trầm trọng vô cùng, cánh tay của hắn liền bị Huyền Khí chiến đao bổ ra một đạo vết máu, thân hình đột nhiên trầm xuống, giống như bị một tòa núi lớn ép xuống.

Mạnh Tâm Hàn cười lạnh một tiếng, quát:

- Xuống dưới cho ta!

Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển nhân uân Huyền Khí trong cơ thể, hào quang màu tím xuất hiện tại lòng bàn chân, thân hình đột nhiên lướt ngang qua, tránh thoát một kích của Mạnh Tâm Hàn.

Đàn chủ phân đàn Thanh Thạch “Lâm Cương” cưỡi Huyền thú từ một phía khác giết tới, không ngừng cười hăng hắc:

- Người trong triều đình các ngươi vẫn luôn lục đục với nhau, ngươi xem, tiểu mỹ nhân trong miếu đạo sĩ căn bản không quản đến sống chết của ngươi, ta thấy ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn theo chúng ta đến Bạch Long thành, gia nhập Ma Môn chúng ta thì hơn.

Cơ Hàn Tinh đứng trên bậc thang trong miếu đạo sĩ, nhàn nhạt nhìn trận chiến trên không trung, căn bản không hề có ý định ra tay.

Ninh Tiểu Xuyên cười lớn, đáp:

- Đó là vì nàng biết rõ, chỉ bằng vào các ngươi, còn chưa làm gì được ta. Bắc Minh Thần Công!

Nghe thấy bốn chữ “Bắc Minh Thần Công”, Lâm Cương lại càng hoảng sợ, vội vàng rút lui, không muốn thân thể tiếp xúc với Ninh Tiểu Xuyên.

Bọn họ đều biết Ninh Tiểu Xuyên tu luyện một loại kỳ công tuyệt thế có thể sánh ngang với “Phệ Huyết Ma Công”, cho nên căn bản không dám tiếp cận với Ninh Tiểu Xuyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.