Đại bộ phận người sống sót đều vì chuyện Nhạc Trọng phân phát màn thầu thì thập phần thỏa mãn. Nhưng mà cũng có người bất mãn vì đãi ngộ này.
Trong một tiểu khu, bốn mươi ba người ngoại quốc màu da khác nhau đang ngồi cùng chỗ, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt sầu khổ. Bọn họ lúc trước là dân cư trong khu đặc quyền, tuy trong đặc khu thì bọn họ không thể như tận thế muốn ăn gì thì ăn, tuy nhiên chưa bao giờ chịu đói qua. Bát cháo, màn thầu chưa bao giờ nằm trong mắt của bọn họ.
Một tên da đen cầm lấy bát cháo, có chút thô tục nói ra:
- Lại là bát cháo đáng chết. Chúng ta đã ăn như vậy ba ngày rồi. Tôi hiện giờ ỉa ra cũng là bột nhão rồi. Căn bản không thành đầu. Úc, thượng đế ơi, tên Nhạc Trọng khốn nạn này quá keo kiệt.
Một phụ nữ trung niên tóc vàng mắt xanh, dáng người có chút mập mạp nhíu mày nhìn qua tên da đen:
- Ngải Khắc, thỉnh anh nói chuyện văn minh một chút, anh không lên tiếng thì người ta sẽ không biết anh đang ăn cứt đâu.
Ngải Khắc nhún nhún vai, cười lạnh tiêp tục nói lời buồn nôn: nguồn truyentop.net
- Đây là thứ buồn nôn, buổi sáng hôm nay tôi vừa nôn ra ngoài đó. Nhìn xem đồ các người ăn kìa, chính là thứ tôi nôn ra đó. Thượng đế, đều này thật sự rất có ý nghĩa nha.
Ngải Khắc nói ra lời này làm cho đám người ngoại quốc không ai ăn tiếp nữa, nhao nhao trợn mắt nhìn qua phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-he-thong/2364385/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.