Nếu như cứu một bạch nhãn lang, Nhạc Trọng không ngại một đao bổ chết bạch nhãn lang này còn tốt hơn. Trang bị ba doanh không phải là thứ tùy tiện có được. Có trang bị ba doanh này, chỉ cần Nhạc Trọng tìm được người sống sót phù hợp là có thể huấn luyện ra chiến sĩ hợp cách ngay. Không có trang bị, cho dù tìm được người cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi.
Nghe Nhạc Trọng chất vấn, Trịnh Cường mặt biến thành khó coi, hắn cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa. Nhưng mà trang bị ba doanh vô cùng trọng yếu, hơn nữa Hoa Hưng Hội được trang bị ba doanh này, sức chiến đấu cũng tăng lên thật lớn.
Sắc mặt Trịnh Cường biến đổi mấy lần sau đó trầm trọng nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Nhạc Trọng. Hoa Hưng Hội chúng tôi cũng không phải thế hệ vong ân phụ nghĩa. Ba doanh này là của anh, tôi sẽ trông coi giúp anh.
Tuy không cách nào đạt được trang bị của ba doanh, thế nhưng mà có thể có được cao thủ mạnh mẽ như Nhạc Trọng tương trợ. Đối với Hoa Hưng Hội mà nói cũng không tính quá có hại chịu thiệt.
Nhạc Trọng lúc này mới mỉm cười, nói:
- Tốt! Anh đã là bạn chí cốt! Như vậy tôi cũng không làm anh quá thiệt thòi. Tôi có thể giao vũ khí cho anh, trọng pháo bên kia tôi cũng cho anh hai khẩu. Đạn pháo hai mươi phát. Nếu như anh có giá tiền phù hợp, tôi sẽ tiếp tục bán cho anh. Nhưng mà chỉ hạn chế trang bị một doanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-he-thong/2363980/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.