Tư thế này dường như quá mức thân mật, Ngao Liên bị hắn làm cho ngứa lỗ tai, không khỏi lay động nhẹ nhàng thân rồng cực đại một chút, cũng không nói gì, nhanh chóng bơi đến phương hướng hắn chỉ.
Lạch sâu đáy biển này có công dụng che chắn thần thức, cho nên mặc dù là Long tộc xưng vương ở biển rộng có tung thần thức ra tra xét cũng không đến được phạm vi trăm dặm. Nhưng Minh Tôn lại có thể dễ dàng nói ra nơi Ngao Dã đang ở, có thể thấy được thần thức của hắn vô cùng cường đại.
Tốc độ của Ngao Liên cực nhanh, chỉ mất mấy giây đã đi sâu xuống dưới của lạch sâu, mắt rồng vô cùng lợi hại, quét mắt liếc một cái, đã thấy vảy rồng màu đỏ sậm của Ngao Dã đang run rẩy trên một tảng đá thật lớn dưới đáy biển.
“Dã nhi!”
Lúc này gió lốc biển sâu đã cuốn vào trong lạch, tiếng rồng ngâm khó có thể phát ra, Ngao Liên đành lấy thần thức để kêu gọi.
Ngao Dã nhìn thấy phụ vương, nhất thời mắt rồng to như hai cái đèn ***g lóe ra ánh nước, sợ hãi mà kêu gọi:
“Phụ vương cứu con!”
Ngao Liên lúc này mới phát hiện, Ngao Dã không phải đang nằm trên tảng đá, mà là bj một gốc cây ma thực dưới đáy biển cuốn lấy. Ma thực kia rất lớn, giác hút phát triển, gắt gao hút lấy thân thể của Ngao Dã, hấp thu long lực của hắn.
Ngao Dã thần sắc suy yếu, mắt thấy sắp không chống đỡ được.
Gió lốc đáy biển gào thét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-he-liet-bo-1-trong-quang/3204339/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.