Chương trước
Chương sau
Thiên tài trong miệng mọi người kỳ thật có hai loại, loại thứ nhất là tâm tư linh hoạt, trời sinh ra đã là thiên tài thông minh, người như thế học gì cũng nhanh, hơn nữa có thể suy một ra ba, có thể tu luyện nhanh hơn một nửa người thường. Loại thứ hai là thiên tài có thiên phú dị bẩm, có được thể chất không giống người bình thường, bọn họ mặc dù không nhất định thông minh, nhưng bởi vì cường độ thân thể cực kỳ cao, trong quá trình tu luyện rất khó gặp phải cực hạn, tu vi hiển nhiên cũng tăng lên nhanh, thuộc về thiên tài thể chất.
Thân thể Trương Hiểu Vũ hiện tại đã vượt qua cường độ người bình thường, có phải là thiên tài hay không thì vẫn chưa thể khẳng định, nhưng có thể khẳng định rằng hắn đang đuổi theo bước chân của thiên tài.
Nguyên lực trong cơ thể vận chuyển tới ba mươi sáu vòng, Trương Hiểu Vũ cuối cùng mới cảm nhận được trong kinh mạch truyền đến cơn đau nhẹ, nhất thời quyết đoán chặt đứt cung cấp nguyên lực, đình chỉ tu luyện.
Ba mươi sáu vòng tiểu chu thiên là gấp ba lần mười hai vòng, cũng chính là Trương Hiểu Vũ tu luyện một ngày bằng ba ngày của người khác, nhìn như rất ít, nhưng mở rộng ra một năm thì chính là người khác ba năm khổ tu bằng hắn tu luyện một năm, không phải là thiên phú dị bẩm thì là gì.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, bốn người tập hợp tại cửa phía bắc Lâu Lan trấn, đi vào Nham Thạch Lĩnh.
"Mạc Khắc, nhìn khí tức ngươi hơi bất ổn, chẳng lẽ ngày hôm qua vừa tiết khí(xuất tinh)." Trát Phổ bỗng nhiên nói.
Mạc Khắc cười hắc hắc: "Mới làm có hai lần, tiểu cô nương liền ngất luôn, nhưng thật ra tiểu tử Lý Đường so với ta còn mạnh hơn, một lúc chơi hai em."
Trương Hiểu Vũ mỉm cười, Lâu Lan trấn náo nhiệt phồn hoa, lượng người lui tới rất nhiều, những lầu xanh có mỹ nữ mọc lên rất nhiều.
Lý Đường nhìn Trương Hiểu Vũ một cái: "Trương huynh đệ, nhìn tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, không phải là chưa phá thân đó chứ! Tối nay cùng đi chơi một chuyến đi." Thợ săn như bọn họ, tiền trên tay có không ít.
Trương Hiểu Vũ lắc đầu nói: "Đều là mấy thứ son phấn, ta không có nhiều hứng thú cho lắm." Lão tử phá thân từ lúc các ngươi còn đang nghịch cát kia! Trương Hiểu Vũ ác ý nghĩ tới.
Mấy người cười ha ha, Trát Phổ chụp bàn tay to lên vai Trương Hiểu Vũ, ồm ồm nói: "Trương huynh đệ, ngươi chỉ cần nếm thử mùi vị phụ nữ là được, cần gì phải xinh đẹp, tắt đèn thì cảm giác đều giống nhau, huống chi các cô nương ở Tử Mị Lâu đều là cực phẩm, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn vóc dáng có vóc dáng, da dẻ trơn mát đều có hết." Nói xong trên mặt hắn hiện lên vẻ dâm đãng.
Trương Hiểu Vũ không suy nghĩ bừa bãi như bọn hắn, kiếp trước lúc học đại học, hoa hậu giảng đường người nào không phải là mỹ nữ, chỉ là tới thế giới này, sau khi gặp không ít mỹ nữ, Trương Hiểu Vũ càng không thể tùy tiện ở cùng một người phụ nữ.
Trong tiếng cười, bốn người rất nhanh đi tới Nham Thạch Lĩnh.
"Hy vọng vận may hôm nay không tệ." Mạc Khắc bĩu môi nói.
Trát Phổ chà xát hai tay, nói to: "Thổ Giác Long ở bên trong không thể chạy thoát, hôm nay không bắt được nó thì không về."
"Hôm qua trên đường đi ta có để lại ký hiệu, tiếp theo có thể không cần đi đường vòng." Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói.
Ba người đều nhìn Trương Hiểu Vũ một cái, hôm qua không có ai trong bọn họ để lại ký hiệu như Trương Hiểu Vũ.
Lý Đường mỉm cười nói: "Thật may mắn khi có ngươi làm đồng bạn của chúng ta."
"Ha ha, ta đương nhiên là đồng bạn của các ngươi rồi!" Trương Hiểu Vũ đi theo phía sau Mạc Khắc, cười nói.
Dọc đường đi không có dấu hiệu nham sơn, mọi người từng bước đi vào chỗ sâu, mà công kích của thú hoang lên bọn họ cũng càng lúc càng nhiều.
Thân thể lăng không xoay tròn, thân hình Trương Hiểu Vũ đột nhiên phóng xuống, bàn tay thon dài mang theo lực đạo mạnh mẽ, một chưởng đánh vào lưng một con Cuồng Bạo Thử vừa mới từ trong đá lớn chui lên.
Chít chít!
Cuồng Bạo Thử này rõ ràng so với Cuồng Bạo Thử bình thường rõ ràng mạnh hơn không ít, trúng một chưởng của Trương Hiểu Vũ, lưng chỉ lõm xuống một chút, liền trở mình chạy trốn sang bên cạnh.
"Hắc hắc, đại gia ở chỗ này chờ ngươi, Phá Thạch Quyền!" Một thân hình khổng lồ lao ra, vung nắm tay lớn đánh lên đầu Cuồng Bạo Thử.
Phanh, miệng Cuồng Bạo Thử phun ra máu tươi, văng mạnh vào vách đá cạnh đó, tiếp theo rơi xuống đất, tứ chi co quắp một chút liền hoàn toàn tắt thở.
Dù sao chỉ là thú hoang nhất giai, dưới công kích của hai gã có thực lực không dưới võ giả cấp sáu, nào có thể giữ được mạng, nhưng thật ra võ công của Trát Phổ rất mạnh, hẳn là võ công sơ cấp thượng thừa, không biết hắn từ nơi nào có được. Trương Hiểu Vũ ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Trát Phổ rồi đi đến cạnh thi thể Cuồng Bạo Thử, chuẩn bị ném nó vào túi.
"Lực phòng ngự của con Cuồng Bạo Thử này rất mạnh, kỳ lạ." Lý Đường lắc đầu.
Mạc Khắc nhìn cảnh vật xung quanh một chút, nói: "Trước tiên nghỉ ngơi một chút đi! Thời gian còn sớm." Mọi người đã đi liên tục một giờ, đánh chết ba bốn con thú hoang, cũng đã có chút mệt mỏi.
Cầm lấy túi nước, Trương Hiểu Vũ đi tới tảng đá mà con Cuồng Bạo Thử chui lên lúc trước, uống một ngụm nước. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Qua ngày hôm nay, tài sản Trương Hiểu Vũ tích cóp sẽ lên đến năm mươi hai, cũng đủ để hắn tiêu xài trong sa mạc Đôn Hoàng, cho nên sáng mai liền chuẩn bị xuất phát, một bên tăng thực lực của mình, một bên xông xáo một chút.
Nghĩ như thế, Trương Hiểu Vũ dường như tưởng tượng ra thực lực của mình tiến vào cảnh giới võ hùng, bay lượn trên trời, quan sát cảnh tượng núi sông trời đất.
Cái mũi khẽ động, Trương Hiểu Vũ ngửi được mùi đất.
Trong sa mạc ngoại trừ ốc đảo, như thế nào lại có mùi đất, Trương Hiểu Vũ cũng biết trong sa mạc ngoại trừ một số nơi đặc biệt thì cơ hồ không thể nào truyền đến mùi đất.
Theo mùi này, Trương Hiểu Vũ tìm đến miệng hang của con Cuồng Bạo Thử lúc nãy, bên trong tối đen như mực, mùi đất đúng là từ dưới đó truyền lên, mơ hồ còn mang theo một tia nguyên khí tương đối nồng đậm.
Trực giác nói cho Trương Hiểu Vũ biết có vấn đề.
Miệng hang cự thạch rộng nửa thước, Trương Hiểu Vũ không hề trở ngại nhảy xuống, xuất hiện trước mắt là một cái động rộng như thùng nước, kéo dài vào trong.
"Trương huynh đệ, có chuyện gì vậy!" Bên ngoài truyền đến tiếng Lý Đường.
Trương Hiểu Vũ dừng một chút, mở miệng nói: "Có mọt cái động, ta đi xuống xem một chút."
Ba người Mạc Khắc nhìn nhau một cái, ngồi chờ.
Bởi vì không biết bên trong có nguy hiểm hay không, Trương Hiểu Vũ huy động nguyên lực, trong lòng bàn tay xuất hiện lam mang mờ nhạt, hắn dùng nó mới miễn cưỡng bò vào.
Cái động cũng không phải rất sâu, khoảng chừng năm sáu thước, dưới động khẩu, Trương Hiểu Vũ tìm được một hòn đá, dưới ánh sáng của lam mang trong lòng bàn tay, bên ngoài hòn đá bị cắn mất một khối, xem dấu răng thì hẳn là của chuột.
Cầm hòn đá to như cái bát này, Trương Hiểu Vũ từ bên trong lui ra, một lần nữa xuất hiện trên miệng hang.
Nhìn Trương Hiểu Vũ nhảy lên, ba người Mạc Khắc chăm chú nhìn cục đá trong tay hắn, Lý Đường kinh ngạc nói: "Đây là cái gì?"
Mạc Khắc đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Đây là nội đan hóa đá! Thật sự là nội đan hóa đá!"
"Nội đan hóa đá?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.