Chương trước
Chương sau
Thời gian bất tri bất giác đã đi qua nửa tháng, lúc này thái dương đang ở giữa bầu trời. Trên Bạch Đà Sơn.
"Nguyên thạch đã phát ra năng lượng rồi, đã cảm ứng được Truyền tống trận của Kỳ Lân Phủ rồi". Đái Mặc nhìn Từ trưởng lão nói.
Từ trưởng lão nói: "Lần này sẽ có một vị trong ba vị tôn giả tới, ngoài ra còn có Nhị trưởng lão cũng đến, thêm ta nữa là có ba vị Võ tôn, xem toàn bộ Nam vực, ngoại trừ Đấu tộc và Đại Tự Tại Cung ra, không ai là đối thủ của Kỳ Lân Phủ ta nữa".
Đái Mặc nói: "Tiểu tử Trương Hiểu Vũ kia cho dù chúng ta không đi tìm hắn gây phiền phức thì Đại Tự Tại Cung và Hải Thần Thiên Cung cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, huống chi hắn còn giết đệ tử của Hải Thiên Tôn là Ngô Hạc và ký danh đệ tử của Hồng Hoa tôn giả là Trần Xuân".
"Trên người hắn có Phượng hoàng chi huyết nên tuyệt đối không thể để cho người khác lấy được, đây chính là bảo vật vô giá đó". Từ trưởng lão lạnh nhạt nói.
Trong mắt Đái Mặc thoáng rung động, tinh huyết Thánh thú đối với bọn họ có tác dụng thật lớn, nhất là Tiểu vũ trụ cường đại Thánh thú. Lần này Phượng hoàng chi huyết xuất hiện không thể thiếu chỗ tốt cho bọn họ, nói không chừng bọn hắn còn được thưởng một giọt Phượng hoàng chi huyết đã pha loãng, đến lúc đó Bất phôi thân của hắn có thể từ sơ kỳ đột phá đến trung kỳ cũng nên.
Ong ong, Truyền tống trận phía trước đột ngột sáng lên rồi quang mang rừng rực vọt lên tận trời. Mọi người mơ hồ bằng mắt thường có thể nhìn thấy trong quang mang có mấy trăm thân ảnh, Từ trưởng lão và Đái Mặc hai người nhìn thấy vậy thì trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, cấm chế rốt cục đã mở ra.
Đồng thời lúc đó, tại Truyền tống trận loại nhỏ của Hồng Hoa Phái và Hải Thiên Môn cũng đều bắt đầu nổi lên quang mang, trong đó mơ hồ hiện ra vài bóng người làm cho cao tầng các môn phái có chút khẩn trương, dù sao rất nhanh sẽ nhìn thấy các tiền bối hàng nghìn năm trước.
Nhất là người Hải Thiên Môn, do chưởng môn và hai vị sư tổ bị người ta giết chết đã làm cho danh tiếng Hải Thiên Môn xuống dốc không phanh, chỉ có chờ tổ sư gia tiền bối trở về mới giúp bọn hắn báo thù được.
Tại Nam Hải, tại trung ương một tòa tiểu đảo, trong một sơn cốc có mười mấy người mặc vân văn trường bào đang đứng trước một tòa Truyền tống trận thật lớn, hai mắt chăm chú nhìn vào đó.
"Môn chủ Huyền Âm Môn Trương Hiểu Vũ kia cuồng vọng tự đại, lần này hai vị tôn giả đến đây tất phải hủy đi Huyền Âm Môn của hắn, đem hắn đánh cho phấn thân toái cốt". Một người trong đó nói.
Một người khác nói: "Ngoài Tô Mạc trưởng lão bị giết chết, ái đồ của Hỏa Tôn giả cũng bị giết, xem ra hắn có chết một trăm lần cũng không đủ dẹp loạn lửa giận của Hỏa Tôn giả ".
Bọn họ là nhóm thứ hai Đại Tự Tại Cung phái ra đến Đằng Vân đại lục trước thế nhưng sau khi biết được Tô Mạc trưởng lão và mấy cao thủ Đại Tự Tại Cung bị Trương Hiểu Vũ giết chết, sợ mình đi đến cũng sẽ bị hạ độc thủ mà làm việc kiến tạo Truyền tống trận bị lỡ nên liền dừng lại trên một tòa đảo nhỏ tại Nam Hải.
"Dù hắn đã là Bất phôi thân trung kỳ thì cũng chết chắc rồi, Hỏa Tôn giả tuy mới chỉ là Hỏa chi đạo đệ nhất trọng Võ tôn thế nhưng tu vi nguyên lực đã đạt đến tứ cấp rồi, trong bốn vị tôn giả cũng là trẻ thứ hai".
"Lần này Hỏa Tôn giả và Phong Tôn giả cùng nhau đến đây, may ra chỉ có Kỳ Lân Phủ và Đấu tộc nhân là có thể sánh được với chúng ta, những người khác chỉ là con kiến hôi mà thôi".
"Truyền tống trận sáng rồi!", có tiếng người kích động nói.
Một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống chuẩn xác chiếu vào Truyền tống trận, nương theo quang mang rừng rực tán đi, trên Truyền tống đài xuất hiện hơn năm sáu trăm người, đứng đầu đội ngũ này là hai người, một mặc hồng sắc vân văn trường bào, con ngươi đỏ đậm, ánh mắt lợi hại, người còn lại mặc vân văn trường bào màu xanh, thần tình lãnh khốc.
"Cung nghênh đại giá Hỏa Tôn giả và Phong Tôn giả ". mười mấy tên đệ tử Đại Tự Tại Cung Chờ chờ trước Truyền tống trận toàn bộ chắp tay cung kính nói.
Hỏa Tôn giả và Phong Tôn giả sóng vai đi xuống truyền tống thai, đưa ánh mắt lợi hại quét qua một vòng, khi nhìn thấy nơi đây là một cái tiểu đảo thì trừng mắt nói: "Sao lại không phải là Đằng Vân đại lục, còn đồ nhi ta đâu?".
Một trong bốn trưởng lão cười khổ nói: "Hai vị tôn giả có điều không biết rồi, tại Nam vực của Đằng Vân đại lục vừa xuất hiện một thanh niên thiên tài, mới hai mươi mấy tuổi mà đã tu luyện đến cảnh giới Bất phôi thân trung kỳ, Tô Mạc trưởng lão xung đột với hắn nên bị giết chết, ngay cả đám người trong Kỳ Lân Phủ phủ cũng không dám đi trêu chọc hắn".
Hỏa Tôn giả nhảy dựng lên nói: "Ngươi nói cái gì, Tô Mạc bị người ta giết chết rồi hả".
"Dạ!".
Phong tôn giả trong ánh mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc: "Hai mươi mấy tuổi đã tu thành Bất phôi thân trung kỳ cảnh giới, trong cấm chế cũng có thể coi như là thiên tài, xem ra thiên tài của Kỳ Lân Phủ cũng còn kém xa hắn!". Bất phôi thân trung kỳ cảnh giới tương đương với Tự nhiên chi đạo đệ nhất trọng Võ tôn cao thủ, có khả năng là yếu hơn một ít thế nhưng tuyệt đối là cùng một cấp bậc, có thể uy hiếp đến tồn tại cấp Võ tôn.
"Ta muốn giết hắn!", Hỏa Tôn giả gầm gừ rồi hai tay bỗng nhiên hướng về phía trước đẩy ra, một mảnh hồng sắc quang nhận từ trên trời giáng xuống đâm thật sâu vào chân tiểu đảo, cả tòa tiểu đảo chợt bắt đầu rung động, từ dưới cái khe sâu nước biển phun lên, thoáng cái đã vọt lên mấy nghìn thước.
Đám người bên cạnh vội vã phi thân tránh đi. Đột nhiên hỏa quang chợt lóe lên rồi Hỏa Tôn giả thoáng cái lại xuất hiện trước mặt bốn trưởng lão âm trầm nói: "Ngươi biết hắn ở nơi nào, đưa ta đi giết hắn ".
"Gấp cái gì, giết nhanh hay giết chậm đều như nhau mà thôi". Phong tôn giả thản nhiên nói, đối với hắn mà nói, nhân vật thiên tài kia đã là người chết rồi, cần gì phải gấp chứ.
Hỏa Tôn giả trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn nói: "Hắn có muốn chết cũng không thể dễ dàng như vậy, ta muốn hắn sống không bằng chết".
...
Huyền Âm Môn, trong lúc truyền tống trận các nơi hoạt động nhộn nhịp thì Trương Hiểu Vũ đang cầm Cực phẩm nguyên thạch trong tay an bài vào trận nhãn của đại trận.
Khi một khối Cực phẩm nguyên thạch cuối cùng được lắp vào thì trong nháy mắt cả bảy tòa núi lớn của Đồ Vân Sơn đều ẩn vào trong một tòa núi lớn màu xanh nhạt, từ bên ngoài nhìn vào khó mà có thể tìm ra được tung tích của Đồ Vân Sơn, phảng phất như nơi đây nguyên bản là như vậy.
Hết thảy đệ tử Huyền Âm Môn nhìn thấy bầu trời có chút hư huyễn thì trong lòng tràn đầy kiêu ngạo, bọn họ cũng có đại trận thủ hộ, đây là điều mà ngoại trừ Hắc Thiên Tông ra, các nhất lưu môn phái khác đều không có khả năng làm được. Có đại trận thủ hộ, địch nhân có cường thịnh trở lại cũng không có khả năng chạy tới, bọn họ có thể an toàn sinh hoạt trong phạm vi trận pháp bao phủ mà nỗ lực tu luyện võ đạo.
Ngoài đại trận, một con ngũ giai hoang thú Xích Hỏa Ưng thật lớn đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một ngọn núi thật lớn thì trong lòng vui vẻ, chỉ có ngọn núi lớn như vậy mới xứng với thân phận của mình, địa phương này sau này sẽ là lãnh địa của mình.
Rầm, Xích Hỏa Ưng vẫy cánh, thân hình nó giống như một đoàn hỏa quang bắn tới, tuy nhiên ngay khi nó sắp hạ xuống đỉnh núi thì ngọn núi kia đột nhiên nhộn nhạo rung động, sau đó một đoàn lôi quang chém lên, trọng trọng oanh kích vào trên người Xích Hỏa Ưng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, Xích Hỏa Ưng trong nháy mắt đã bị lôi hỏa đốt thành tro tẫn.
Nhìn thấy đầu Xích Hỏa Ưng kia hôi phi yên diệt, Lạc Thi Thi nhìn Trương Hiểu Vũ nói: "May mà có Lôi cương trận này, bằng không còn không biết làm sao để chống lại các Thượng cổ môn phái tập kích".
Trương Hiểu Vũ nói: "Đại trận tuy vững chắc bất quá tại trước khi Cực phẩm nguyên thạch hiện tại tiêu hao hết chúng ta phải tìm thêm được càng nhiều Cực phẩm nguyên thạch mới bổ sung vào".
"Cực phẩm nguyên thạch thực sự là quá hiếm, ngay cả tại các đại hình nguyên thạch mạch khoáng cũng chỉ thỉnh thoảng mới có một khối". Lạc Thi Thi bất đắc dĩ nói.
"Không vội, số Cực phẩm nguyên thạch này ít nhất cũng có thể duy trì được chín tháng, ta nghĩ thời gian chín tháng hẳn là đủ để có thể tìm được thêm Cực phẩm nguyên thạch". Trương Hiểu Vũ con mắt hơi nheo lại, hắn dự định nhằm vào các Võ tôn phổ thông đơn độc mà hạ thủ, cũng chỉ có những người này mới có thể có được Cực phẩm nguyên thạch, phỏng chừng chỉ cần giết chết một Võ tôn là có thể lấy được đủ Cực phẩm nguyên thạch, đương nhiên, làm loại chuyện cướp đoạt trắng trợn này xem ra phải đợi đến khi Thôn Kình Long Xà tiến giai đã, nếu làm một mình sợ rằng có nguy hiểm lớn.
Cấm chế mở ra, cho dù là người thường cũng cảm giác được một chút bất đồng, mặc kệ là người trong thành thị hay thôn xóm, người đại lục hay tứ hải, mỗi người đều cảm giác được ngày hôm nay không giống với ngày hôm qua.
Dù sao ở trong cấm chế sinh sống cả đời, đột nhiên cấm chế tiêu thất đi, tổng thể sẽ sinh ra một ít phản ứng vi diệu, như ánh dương quang tựa hồ càng thêm sáng rõ, trong không khí bắt đầu tràn ngập một loại khí tức chưa thấy bao giờ.
Người thường không biết còn tuyệt đại bộ phận cao thủ võ đạo đều tinh tường, theo bọn họ xem thì Đằng Vân đại lục nghênh đón cường giả giáng lâm, thiên hạ bắt đầu đại loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.